Được Tinh Linh Vương cho phép tới đại lục rèn luyện sớm hơn dự định, trong lòng Thư Lê vui không tả xiết, cậu ngồi trong chậu gỗ nhỏ, lòng cảm thấy thoải mái, hạnh phúc đến lạ.
Tinh Linh Vương dựa vào bậc thềm bên mép hồ, trên đầu cũng đội một chiếc khăn ướt giống như Thư Lê, nhắm mắt thư giãn.
Chiếc chậu gỗ nhỏ của Thư Lê trôi đến bên cạnh Tinh Linh Vương, mỗi lần y cử động nhẹ, làn nước lại gợn sóng khiến chiếc chậu gỗ nhỏ đung đưa như chiếc nôi, không những không bị chao đảo, ngược lại còn khiến cậu thấy buồn ngủ.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thư Lê trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng, cậu mở mắt ra, ngẩng đầu lên hỏi Tinh Linh Vương: "Vương, không thể kiểm soát được Hồn Khí ư? Tại sao mỗi lần em xuyên không đều là ngẫu nhiên vậy?"
Chỉ cần nghe một bài thơ ca tinh linh là cậu lại xuyên không, đi vào một pháp trận truyền tống cũng xuyên không, ồ, đúng rồi, còn có lần cầu nguyện với thần Ánh Sáng nữa, lúc đó cậu đã nhìn thấy một Vương khác.
Tinh Linh Vương tháo chiếc khăn ướt trên đầu xuống, ngón tay thon dài khẽ vuốt lên mái tóc, để lộ vầng trán nhẵn nhụi sáng bóng, dù không có trang sức hay vương miện, cũng không làm giảm đi vẻ cao quý của y.
"Vì Hồn Khí là linh hồn của thần Thời Không, có ý thức riêng, với sức mạnh hiện tại của em, vẫn chưa đủ để kiểm soát được chúng."
"Vậy à!" Thư Lê sờ lên vương miện hoa nhỏ trên đầu: "Vậy em cần đạt đến cấp độ nào mới có thể kiểm soát hoàn toàn được Hồn Khí?"
Nếu có thể kiểm soát hoàn toàn Hồn Khí, vậy cậu có thể sử dụng nó theo ý muốn rồi đúng không? Ví dụ như xuyên không quay trở về thế giới ban đầu.
"Ta không thể cho em một câu trả lời chính xác." Tinh Linh Vương cúi đầu nhìn tiểu yêu tinh: "Khi đến lúc, tự khắc em sẽ điều khiển được thôi."
Đây đúng là một câu trả lời không rõ ràng nhưng Thư Lê cũng hiểu rõ, ngay cả bản thân cậu là chủ nhân của Hồn Khí cũng không biết, thì sao Tinh Linh Vương có thể biết được chứ? Y có sử dụng Hồn Khí bao giờ đâu.
"À đúng rồi!" Tay Thư Lê khẽ quẫy nước, khiến chiếc chậu gỗ nhỏ trôi gần lại Tinh Linh Vương, cậu kể lại chi tiết cảnh tượng bi tráng mà mình từng thấy khi cầu nguyện trong Thần Điện cho Tinh Linh Vương nghe.
Đoạn "ảo cảnh" này vẫn luôn được cất giữ trong lòng cậu, cậu chưa từng mở lời hỏi Tinh Linh Vương, giờ đây biết được ảo cảnh không phải ảo cảnh mà là cảnh tượng cậu thực sự nhìn thấy khi xuyên không, với tư cách là người được chọn làm chủ nhân của Hồn Khí, cậu cảm thấy cần phải hỏi Tinh Linh Vương cho ra nhẽ.
Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì, chuyện đó xảy ra vào thời điểm nào, yêu tinh có vẻ ngoài gần giống cậu được y ôm trong lòng là ai.
Cậu càng kể, ánh mắt của Tinh Linh Vương càng thêm sâu thẳm, từ màu xanh ngọc bích chuyển thành xanh đậm, loáng thoáng còn có màu đỏ sẫm.
Thư Lê đắm chìm trong hồi ức, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong đôi mắt của Tinh Linh Vương, khi cậu kể xong và ngẩng đầu lên, đôi mắt của Tinh Linh Vương đã trở lại màu xanh ngọc bích như ngọc quý.
"Vương, ngài có nhớ đoạn ký ức đó không?" Thư Lê không thể kiềm chế được cảm xúc, cậu nắm chặt đôi tay đầy mong đợi, nhìn chằm chằm vào Tinh Linh Vương.
Tinh Linh Vương khẽ cử động khiến cho mặt nước gợn sóng, chậu gỗ nhỏ trôi ra ngoài, y giơ tay ra, ôm lấy chậu gỗ nhỏ vào trong lòng.
"Không nhớ." Giọng y trầm xuống: "Rất có thể cảnh tượng mà em mô tả không phải trận chiến giữa các vị thần cách đây vạn năm."
Thư Lê ngạc nhiên, khẽ nhếch miệng: "Không... Không phải ư?"
Biết bao tinh linh và yêu tinh đã hy sinh, biết bao chủng tộc khác đã chiến đấu và bỏ mạng, trong Thần Điện bị tàn phá, chỉ còn lại Tinh Linh Vương toàn thân đẫm máu. Khi cậu xuất hiện, rõ ràng Tinh Linh Vương biết cậu là một yêu tinh, nhưng y lại giơ kiếm chĩa thẳng vào cậu và hỏi cậu có phải là ma vật do thần Bóng Tối tạo ra để lừa gạt y không.
Đôi mắt Vương đỏ như máu, cả người tỏa ra luồng khí lạnh buốt, cảnh giác với mọi sinh vật tiếp cận mình.
Khi nhìn thấy thiếu niên yêu tinh đã chết trong vòng tay của Tinh Linh Vương, trong lòng cậu cảm thấy vô cùng đau xót, nước mắt không thể nào ngừng rơi.
Tinh Linh Vương trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hồn Khí Scott sở hữu năng lực thay đổi tương lai, những gì em thấy có lẽ là cảnh tượng sẽ xảy ra trong tương lai."
"Tương lai!" Thư Lê ngạc nhiên thốt lên.
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ là không ngờ được, chiến trường thảm khốc đến thế... Lại chính là tương lai.
Phải rồi, Tinh Linh Vương vừa nói, cuộc chiến của các vị thần chỉ là khởi đầu của lời tiên đoán, thời khắc đen tối thực sự vẫn chưa đến.
Nếu những gì cậu thấy trong lúc cầu nguyện tại Thần Điện là tương lai, thì điều đó có thể giải thích tại sao cậu lại giống thiếu niên yêu tinh đã chết đó đến vậy. Bởi vì rất có thể thiếu niên yêu tinh đó chính là cậu khi trưởng thành.
Thư Lê hoảng hốt đưa tay ôm hai má, trong lòng vô cùng lo lắng.
"Vương... Liệu chúng ta có thất bại không?"
Cậu lẩm bẩm, rơi vào trạng thái hoảng loạn. Nhưng ngay sau đó, một bàn tay ấm áp khẽ đặt lên đầu cậu, dịu dàng xua đi nỗi bất an đang cuộn trào trong lòng cậu.
"Hồn Khí cho phép em nhìn thấy một phần của tương lai, nhưng đó không phải là tất cả, em không cần phải sợ hãi vì điều này." Tinh Linh Vương nhẹ nhàng chạm ngón tay vào chiếc vương miện hoa nhỏ trên đầu cậu, tiếp tục nói: "Tương lai có thể có nhiều khả năng, cuối cùng, nó sẽ phát triển theo hướng nào, hoàn toàn phụ thuộc vào em ở hiện tại. Đây cũng là lý do mà thần Thời Không đã hy sinh bản thân ngài để tạo ra ba món Hồn Khí này."
Lắng nghe giọng nói trầm ấm và đầy sức mạnh của Tinh Linh Vương, Thư Lê dần bình tĩnh lại, ngọn lửa hy vọng nhỏ bé trong lòng cậu lại một lần nữa bùng lên.
Quả thật, bản thân cậu còn quá non nớt, chưa xảy ra chuyện gì mà đã bắt đầu sợ hãi, ý chí lại chẳng vững vàng chút nào. Cậu cần phải rèn luyện thêm mới được.
Thư Lê gật đầu, lấy lại sự tự tin. Cậu nắm lấy ngón tay của Tinh Linh Vương, đôi mắt sáng rực lên: "Vương, em chắc chắn sẽ khiến tương lai phát triển theo hướng tươi sáng và tốt đẹp. Tốt nhất là thần Bóng Tối cứ ngoan ngoãn ở yên trong địa ngục đi, nếu lão dám bước ra ngoài lần nào, em sẽ đập nát cái đầu chó của lão lần đó."
Thấy tiểu yêu tinh tràn đầy tinh thần, Tinh Linh Vương mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
Thư Lê liên tục củng cố tinh thần, tự khích lệ bản thân trở nên mạnh mẽ, cố gắng sống sót, quyết không để Tinh Linh Vương phải buồn vì cậu.
Nhớ lại chuyện trước đây, bản thân hiểu nhầm thiếu niên yêu tinh đã chết là người yêu của Tinh Linh Vương, thậm chí còn đi hỏi Saiya để xác nhận, cậu ngượng ngùng, chỉ muốn chui xuống nước để trốn.
Cậu là đệ tử nhỏ nhất được Tinh Linh Vương dốc lòng dạy dỗ, nếu cậu hy sinh trong trận chiến, chắc chắn Tinh Linh Vương sẽ đau đớn tột cùng, bên ngoài còn có biết bao nhiêu tộc nhân đã hy sinh, sao y có thể giữ được lý trí chứ, không phát điên đã là may mắn lắm rồi.
Sau khi trò chuyện xong, một tinh linh, một yêu tinh tiếp tục thư giãn, ngâm suối nước nóng, bất chợt, bên ngoài bỗng vang lên hai tiếng gầm chói tai của ma thú.
Thư Lê giật mình, lắc đôi tai nhọn, nhận ra một trong những tiếng gầm đó vô cùng quen thuộc
Là Hoả Long Địa Tích!
Falm và ma thú bản địa núi Amitai đã đánh nhau rồi ư?
"Vương..." Thư Lê gãi đầu, ấp úng hỏi: "Chuyện đó... Ngài biết không?"
"Falm hả?" Tinh Linh Vương đứng dậy, nước bắn tung tóe, chiếc áo choàng dính sát vào ngực gần như trong suốt, để lộ cơ bắp cân đối lấp ló đầy quyến rũ: "Cũng đã vạn năm không gặp nó rồi, đi gặp một chút vậy."
"Ồ!" Thư Lê thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, hai người đã ra khỏi suối nước nóng, bọn họ dùng phép thuật làm khô người, mặc trang phục vào, rời khỏi cung điện, bay về phía phát ra tiếng gầm của ma thú.
Khi Thư Lê nhìn thấy hai con ma thú đang chiến đấu dữ dội, cậu ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
Hoả Long Địa Tích dài hơn mười mét và vượn khổng lồ cao hơn mười mét đang lao vào nhau, giao chiến dữ dội, vô cùng hung tợn.
Không con nào phóng thích ma lực, chúng dựa ưu thế của cơ thể để giao chiến, mỗi lần va chạm đều tạo ra sức mạnh hủy diệt, cây cối xung quanh bị đánh bật, đổ nghiêng ngả, ma thú cấp thấp sợ hãi, bỏ chạy tán loạn.
"Oa ngao ngao..." Vượn lông trắng giận dữ vỗ mạnh vào ***** rắn chắc của mình, gầm lên đe dọa kẻ xâm nhập.
Đây là lãnh địa của nó, vậy mà con ma thú từ nơi khác đến dám phớt lờ sự hiện diện của nó, ngang nhiên săn mồi trong lãnh địa của nó, nó vốn còn nể mặt đối phương là ma thú cấp cao, nên mới nhường nhịn, cho phép kẻ xâm nhập ăn một bữa no nê, nhưng đối phương lại được đằng chân lân đằng đầu, còn dám có ý định đuổi nó đi.
Vượn lông trắng không nhịn được nữa, chẳng nói chẳng rằng, lao lên đánh tay đôi.
Không phải nó không muốn dùng sức mạnh thật sự, mà là chủ nhân thật sự của núi Amitai này là Tinh Linh Vương, nếu nó dám phá hoại nơi này, chắc chắn sẽ bị đuổi đi.
Vượn đã sống ở đây hơn vạn năm, yên ổn thoải mái, sao nỡ rời khỏi nơi này chứ?
"Gào gào gào..." Hỏa Long Địa Tích không chịu tỏ ra yếu thế, lập tức đánh trả.
Nó đã mười nghìn năm chưa được ăn một bữa thịt ma thú tươi ngon nào, đến núi Amitai, chẳng lẽ lại không thể ăn một bữa no nê để tự thưởng cho bản thân hay sao? Chẳng qua là nó ăn uống quá hăng say, vô tình lại gần nơi ở của vượn lông trắng, thế là con vượn bỗng nhiên gầm lên và lao tới, chẳng thèm nghe lời giải thích đã lập tức xông vào đánh nhau.
Đánh thì đánh, nó sợ chắc?
Đối phương không dùng ma lực, nó là thú cưỡi của Hỏa Thần, dĩ nhiên cũng sẽ không bắt nạt bạn nhỏ.
Đúng vậy, trong mắt nó, một con vượn sống vạn năm cũng chẳng khác gì một đứa trẻ.
Hỏa Long Địa Tích là thú cưỡi của Hỏa Thần, đã trải qua vô số trận chiến, chẳng hề coi sự đe dọa của con vượn vào mắt, chỉ lười biếng chơi vài hiệp với nó.
Con vượn cảm thấy bị coi thường, càng chiến đấu càng hăng, càng mạnh mẽ, nó sắp không kiềm chế được nữa, chuẩn bị giải phóng ma lực.
Rõ ràng là Hoả Long Địa Tích đang chiếm ưu thế, lãnh thổ của con vượn sắp không giữ được, vượn phát ra tiếng gầm đầy giận dữ.
Thư Lê ngồi trên vai của Tinh Linh Vương, nhẹ nhàng kéo tóc y: "Vương, chúng ta nhanh chóng ngăn cản chúng lại đi!"
Khó trách Hỏa Thần lại để cho Tinh Linh Lửa và Falm hợp thể, hóa ra khi Falm đánh nhau, nó thật sự không biết kiềm chế chút nào.
Da thịt nó dày, những cú đấm của vượn khổng lồ vào lưng nó chẳng gây ra đau đớn gì, cái đuôi to khỏe có gai của nó vung lên, lập tức hất bay con vượn, không những vậy, nó còn quật gãy cả một khu rừng lớn, toàn bộ vùng núi như bị một cơn lốc xoáy khủng khiếp càn quét, hệ sinh thái bị tàn phá nghiêm trọng.
Thư Lê đưa tay che trán, cảm thấy quyết định để Falm đi vào núi một mình là một quyết định sai lầm.
Với tính cách kiêu ngạo của nó, sau này sao cậu dám để nó sống trong Rừng Rậm Yêu Tinh đây? Chắc chắn nó sẽ gây náo loạn, không thể yên ổn.
Tinh Linh Vương đạp gió bay lơ lửng giữa không trung, đôi mắt xanh sắc bén, y lập tức giải phóng một luồng áp lực mạnh mẽ, cuồn cuộn như sóng dữ lao về phía hai con ma thú đang đánh nhau.
Cả hai ma thú vượn và Hoả Long Địa Tích đều bị dao động, bị một luồng áp lực mạnh mẽ và quen thuộc dọa sợ.
Chúng hoảng hốt, tách nhau ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tinh linh Vương tóc vàng đang lơ lửng giữa không trung.
Vẻ mặt vượn như biết mình tiêu rồi, nó không do dự, lập tức quỳ xuống đất, cầu xin Tinh Linh Vương tha thứ.
Hoả Long Địa Tích ngó nghiêng tứ phía, phát hiện tiểu yêu tinh đang ngồi trên vai Tinh linh Vương, đôi mắt màu vàng đảo quanh, nó không biết xấu hổ lập tức biến lại thành ma thú con, vỗ cánh dơi bay tới trước mặt Tinh Linh Vương, làm ra vẻ ngây thơ vô tội.
Dù sao nó cũng là thú cưỡi của Hỏa Thần, vốn rất gan dạ, trước kia ở Thiên Giới, nó cũng thường xuyên gây chuyện, hôm nay chỉ là mấy trò đùa nhỏ nhặt, đối với nó, chuyện này hoàn toàn không đáng để bận tâm.
Thư Lê nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ vô tội của nó liền tức giận, vỗ cánh bay đến bên cạnh tiểu ma thú, siết chặt nắm tay, đấm vào lưng nó.
"Hừ ~~"
Đừng thấy tiểu ma thú trông mềm mại mũm mĩm, nhưng lớp vảy sau lưng thì vô cùng cứng.
Thư Lê lắc nhẹ mấy ngón tay đang đau nhức, trừng mắt tức giận nhìn tiểu ma thú: "Falm, trước đó cậu đã hứa với tôi điều gì?"
Falm chắp hai cái chân trước ngắn ngủn mũm mĩm vào nhau, cúi đầu, ủ rũ nói: "Không... Không gây chuyện, không bắt nạt ma thú cấp cao bản địa."
Thư Lê nghiêm mặt hỏi: "Vậy bây giờ cậu đang làm gì hả?"
Không những bắt nạt ma thú cao cấp bản địa mà còn phá hoại cả một vùng rừng núi rộng lớn.
Falm cúi đầu nhìn xuống bên dưới, sau một hồi mới phát hiện cây cối nghiêng ngả khắp nơi, liền ngơ ngác hỏi: "Cái... Cái này là do ta làm à?"
"Chứ còn gì nữa?" Thư Lê nhíu mày.
Falm vươn cái chân mũm mĩm chỉ về phía đó: "Tên to con đó cũng là kẻ đầu sỏ đấy"
Không thể để một mình nó chịu trách nhiệm, dù thế nào cũng phải lôi kéo con khác xuống nước.
Tai vượn rất thính, nghe Hỏa Long Địa Tích trơ trẽn biện hộ, nó tức giận kêu "Oa oa".
Nó là nạn nhân vô tội, làm vậy chỉ để bảo vệ lãnh thổ của mình, có gì sai đâu?
Thư Lê đau đầu, nhìn Tinh Linh Vương cầu cứu.
Tinh Linh Vương liếc mắt nhìn Hỏa Long Địa Tích đã biến thành tiểu ma thú rồi thong thả nói: "Falm phải bồi thường cho vượn Tyreke."
Vượn Tyreke nghe vậy liền cúi đầu cảm kích trước Tinh Linh Vương.
Falm vẫy đuôi, không dám cãi lời, ngoan ngoãn há miệng lấy bảo vật trong túi không gian ra.
"Rào rào..." Một đống đá tinh thể từ trên trời rơi xuống, rớt xuống ngay trước mặt con vượn.
Vượn nhìn thấy những viên đá tinh thể, phát hiện là đá tinh thể quý hiếm mà núi Amitai không có liền vui vẻ nhận lấy, vung nắm đấm về phía Hỏa Long Địa Tích, tỏ ý trận chiến này coi như bỏ qua.
Nó lại cúi đầu chào Tinh Linh Vương, nhảy nhót vài bước rồi biến mất giữa núi rừng.
Thư Lê đưa tay chọc mạnh vào bụng Falm mấy cái. Bụng của nó mềm hơn lưng, chọc vào cảm giác rất thích.
Falm nhìn Tinh Linh Vương với vẻ mặt nịnh nọt: "Thưa Tinh Linh Vương tôn quý! Lâu ngày không gặp, ngài vẫn như xưa, tuấn tú, phong thái tao nhã, nghiêm minh vô tư, công bằng chính trực..."
Nó còn chưa kịp nói hết câu, Thư Lê đã vội bịt miệng nó lại. Nếu để nó nói tiếp sẽ chẳng ra làm sao nữa.
"Vương, để em khôi phục lại rừng núi."
Rừng núi bị tàn phá, chỉ có thể dùng ma pháp hệ cỏ để phục hồi.
Tinh Linh Vương mỉm cười, gật đầu với Thư Lê: "Được."