Trên quảng trường nhỏ, mỗi bé con yêu tinh đều mang theo một chiếc ghế nhỏ, ngồi ngay ngắn thẳng hàng. Elsa và vài yêu tinh trưởng thành khác tụ tập quanh một chiếc bàn nhỏ đầy ắp trái cây thong thả buôn chuyện phiếm.
Bên cạnh chỗ ngồi của các bé là một vài thiếu niên yêu tinh. Bọn bọ cầm bút lông trong tay, để sổ tay trên đầu gối, dáng vẻ giống như đã sẵn sàng ghi chép bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Thư Lê đã trở lại, các bé con hưng phấn vẫy tay.
"Sperion, nào, mau lại đây..."
Khóe miệng Thư Lê giật giật.
Cậu có thể từ chối được không?
Đến khu buôn bán đã phải xấu hổ một lần, giờ về còn phải nhục mặt thêm lần nữa sao?
Huhuhu...
Cậu vốn tưởng chỉ cần kể sơ lược lại chuyện tối qua để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các tiểu yêu tinh cho xong chuyện thôi.
Phải biết rằng, tiếng Tinh Linh của cậu không tốt lắm. Dưới sự giúp đỡ của học sinh giỏi Yên Tĩnh, cậu mới miễn cưỡng giao tiếp hàng ngày trôi chảy được chút ít, chứ bảo cậu kể chuyện thì...
Rất xin lỗi, cậu không làm được đâu!
Đặc biệt là làm trò trước mặt yêu tinh trưởng thành và thiếu niên yêu tinh, nó có khác quái nào là đang công khai xử tội cậu đâu chứ!
Thư Lê khiếp đảm, cậu muốn vỗ nhẹ cánh bỏ chạy lấy người, nhưng đã bị học sinh giỏi Yên Tĩnh ở phía sau chặn luôn đường lui.
Dường như đã nhìn thấu tâm tư của cậu, Kumandi liền nói ra những lời thấm thía: "Đây là cơ hội tốt để luyện tập phát âm đấy, em đừng bỏ lỡ."
"Ặc..." Thư Lê trố mắt.
"Càng khó khăn càng phải đột phá, trốn tránh vĩnh viễn không giải quyết được vấn đề." Kumandi vỗ nhẹ đôi cánh màu tím đen, mang theo ấm trà bay về phía các thiếu niên yêu tinh.
Thư Lê rối rắm nhíu mày, cậu lưỡng lự khi nghe thấy những tiếng hò reo mong đợi của các tiểu yêu tinh.
"Sperion, sao bọn mình không đến đó vậy?" Dicio hỏi.
"Bọn họ đã chừa lại chỗ cho chúng ta rồi." Angel chỉ vào hàng ghế trống ở phía trước.
"Còn có trái cây nhỏ nữa kìa!" Budno tinh mắt phát hiện mỗi một bé con yêu tinh đều đang có đồ ăn vặt ngon.
Thư Lê hít một hơi thật sâu rồi nắm chặt tay thành nắm đấm nhỏ: "Chúng mình qua đó thôi!"
Chẳng phải chỉ là dùng tiếng Tinh Linh để kể chuyện thôi sao?
Cậu liều mạng!
Bốn bé tiểu yêu tinh nhanh chóng bay về phía quảng trường nhỏ rồi ngồi vào vị trí tương ứng.
Thư Lê căng da đầu ngồi vào chiếc ghế riêng biệt ở hàng đầu, mặt đối mặt với các yêu tinh khác.
Cậu chỉ đang kể lại một việc mình từng trải qua thôi mà, có cần phải trang trọng đến thế không?
"À thì... Elsa... Sao các anh chị cũng tới hết vậy?" Thư Lê do dự hỏi giáo viên yêu tinh.
Nếu bọn họ không ở đây thì "buổi hội thảo" này đã không hoành tráng đến vậy!
Cây đũa phép trong tay Elsa chỉ về phía thiếu niên yêu tinh tóc đen, cô tươi cười nói: "Kumandi bảo em muốn kể cho mọi người nghe về chuyến phiêu lưu trong rừng rậm tối qua của mình. Anh chị đều thấy hứng thú nên cũng tới nghe kể."
Các giáo viên yêu tinh khác cũng mỉm cười gật đầu.
Thư Lê ai oán nhìn về phía học sinh giỏi Yên Tĩnh.
Kumandi mặt không đổi sắc nói: "Anh cảm thấy đây là cơ hội học tập không tệ."
Thư Lê đỡ trán.
Không hổ là học sinh giỏi, bất kể khi nào cũng không quên việc học tập.
Chỉ là... Thư Lê không hiểu, việc cậu kể lại chuyến phiêu lưu của mình thì có gì đáng để học hỏi chứ?
Đến mức ngay cả học sinh giỏi Yên Tĩnh và bạn học của anh đều nghiêm túc mang theo sổ ghi chép và bút lông vậy.
Cậu liếc nhìn Cite, cực kỳ hoài nghi liệu anh có giao thêm bài tập về nhà cho các thiếu niên yêu tinh không?
Cite phát hiện ra ánh mắt hoài nghi của cậu, đôi mắt xanh thẳm lập loè: "Sperion, em không cần lo về phát âm đâu. Nếu có gì em không nói được, anh sẽ giúp đỡ."
Leah bên cạnh anh lấy đàn hạc ra, dịu dàng cười: "Chị sẽ phối nhạc giúp em."
Những ngón tay trắng muốt khẽ gảy dây đàn, giai điệu BGM ngọt ngào vang lên.
Mỗi giáo viên yêu tinh đều nhìn bạn nhỏ tóc vàng bằng ánh mắt trìu mến, chỉ thiếu mỗi câu: Mời em bắt đầu diễn thuyết.
Thư Lê còn có thể làm gì đây?
Đương nhiên là thấy chết không sờn rồi.
Cậu hắng giọng, dùng vốn từ vựng nghèo nàn của mình để ấp a ấp úng kể lại chuyến phiêu lưu mạo hiểm tối qua.
Câu chuyện bắt đầu từ hái quả.
"... Bọn em phát hiện ở gần khu vực an toàn có một loại quả giống hình trái lê cực kỳ thơm nên đã không nhịn được mà bay qua, muốn thử chút hương vị của nó."
"Nó có ngon không?" Bé con ngồi ở hàng đầu hỏi.
"Thơm lắm, chắc chắn là rất ngon." Budno lập tức nói: "Một quả to bằng chừng này nè!"
Thư Lê yên lặng lấy bốn quả hình lê từ nhẫn trữ vật ra, bày thành một hàng trên mặt đất khiến các bé con mở to mắt nhìn chằm chằm.
"Oa! Sperion, sao cậu lại có được quả vậy?" Budno nhào về phía trước ôm lấy một quả, nhóc ta dí sát cái mũi hít hà khắp nơi, nước miếng chảy ròng ròng: "Thơm quá, thơm quá..."
Doris và Elsa đưa mắt nhìn nhau.
Chim Sekern trộm quả vậy mà lại nhịn không ăn?
Tuy rằng Sperion đã trở về nhưng những gì cậu đã từng trải qua trong rừng, bọn họ lại chẳng hề biết gì cả. Tinh Linh Vương chỉ đưa cậu về cây Thần mà không nói tiết lộ bất kỳ chi tiết nào, vậy nên họ cũng không tiện hỏi.
Khi biết Sperion chuẩn bị kể lại cuộc phiêu lưu tối qua của mình, bọn họ lập tức đến để nghe cùng.
Các bé con yêu tinh đều là tương lai của tộc yêu tinh, mỗi đứa trẻ đều rất quý giá, vậy nên, bọn họ có trách nhiệm và nghĩa vụ phải chăm sóc bọn trẻ trưởng thành khoẻ mạnh.
"Sperion, quả này là do con chim ngốc lớn cho cậu à?" Angel hỏi.
"Tất nhiên là không!" Thư Lê tức giận lắc đầu: "Tớ bị móng vuốt của con chim to xác ngu ngốc đó móc lấy quần áo mang lên không trung... Tớ sợ chết khiếp! Ngoài việc ôm một mảnh... Một mảnh lá cây thì tớ không còn cách nào khác!"
Cậu miêu tả chi tiết quá trình mình bị mang lên không trung, dù cho một vài từ ngữ không được chính xác nhưng nó vẫn đủ để tái hiện lại sự sợ hãi và bất lực khi đó của cậu.
Nhóm tiểu yêu tinh vừa nghe vừa đồng cảm hệt như bản thân từng trải qua. Các bé liên tục thốt lên kinh ngạc, có mấy nhóc nhát gan còn phải ôm nhau an ủi.
Bọn trẻ không thể tưởng tượng được nếu trong tay chỉ ôm một chiếc lá cây dễ dàng bị gió thổi bay, lại bị một con chim khổng lồ quắp lên không trung hàng nghìn mét, sẽ là khung cảnh đáng sợ nhường nào.
Kumandi vừa nghe vừa ghi chép. Khi nghe đến đoạn cậu chỉ dựa vào một mảnh lá cây để sống sót, anh nắm bút càng chặt hơn. Sau đó, Kuamandi dừng lại một lát, quay sang hỏi các yêu tinh trưởng thành.
"Docia, chị tra ra được tên của con chim Sekern kia chưa?"
Docia cười lạnh: "Con chim Sekern này tên Declert, là một ma thú cấp 7 có tiếng tăm vang dội ở Rừng Rậm Yêu Tinh."
Kumandi nghiêm mặt, nhanh tay vẽ tranh tả thực chim Sekern vào sổ tay rồi note tên nó lại.
Cite hỏi Elsa: "Chris đâu?"
Elsa nói: "Từ sáng sớm đã rời rừng rậm rồi."
Cite "Ồ" một tiếng: "Bảo sao cả ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu... Thế điểm dừng *****ên của cậu ấy là gì vậy?"
Ores nhẹ nhàng cầm một quả đỏ nhỏ xinh: "Nghe nói là Rừng Rậm Ma Thú phương Bắc."
Cite hiểu rõ.
Chim Sekern quắp Sperion đi, các yêu tinh ngay lập tức tìm đến tổ của nó ở Rừng Rậm Yêu Tinh nhưng không thu hoạch được gì.
Sau đó, họ tìm thêm vài nơi mà nó có thể trú tạm, cũng không có kết quả.
Vì thế họ đoán rằng, cái con chim Sekern kia sau khi phát hiện mình tha nhầm một tiểu yêu tinh thì đã vắt chân lên cổ bỏ trốn rồi.
Thế nó trốn đi đâu?
Không cần đoán cũng biết, đơn giản là Rừng Rậm Ma Thú thôi.
Tiếc là nó tính toán sai rồi, yêu tinh chưa bao giờ nhân từ nương tay với kẻ đầu sỏ gây thương tổn đến bọn trẻ.
Điểm dừng chân *****ên của Chris trong hành trình rèn luyện này là tới Rừng Rậm Ma Thú tìm nó tính sổ.
Bình thường, trộm trái cây không gây hại gì, chỉ cần xua đuổi là xong.
Nhưng hôm qua nó trộm tiểu yêu tinh, không những không trả lại mà còn tùy tiện bỏ lại trong rừng, thật là không thể tha thứ!
Thư Lê không biết rằng con chim ngu ngốc đó đã bị Chris để mắt tới, cậu đã kể đến đoạn mình mơ màng tỉnh dậy trên cây cổ thụ, phát hiện cành cây ăn quả vẫn nguyên vẹn và một sóc mẹ lông xù.
"Oa, sóc à! Dễ thương không?" Các tiểu yêu tinh tò mò hỏi.
Thư Lê gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Dễ thương thì có dễ thương, nhưng lúc đó tớ sợ quá nên đã rút dao găm ra chĩa vào nó."
"Cậu đánh nhau à?" Dicio lo lắng hỏi: "Vậy có thắng không?"
"Không có không có." Thư Lê lấy con dao găm treo ở thắt lưng ra, tiếc nuối nói: "Cái này... Chỉ là đồ trang trí thôi. Nó không đối phó nổi với những thú vật lớn hơn chúng ta đâu."
Vũ khí của yêu tinh đều là phiên bản mini, tuy được thiết kế tinh xảo nhưng sát thương thì lại bằng không.
"Không phải nhé!"
Elsa đứng dậy, nhẹ nhàng bay đến bên cạnh Thư Lê, đưa tay ra.
Thư Lê ngẩn ra một lúc rồi đưa dao găm cho cô.
Elsa bay lên cao khoảng hai mét, cúi đầu nói với các tiểu yêu tinh phía dưới: "Vũ khí của yêu tinh chưa bao giờ chỉ là đồ trang trí."
Cô giơ cao dao găm, đọc thần chú một cách trang nghiêm: "Hỡi thần Ánh Sáng - Liant Frese vĩ đại, xin ngài hãy ban cho tôi sức mạnh căn nguyên..."
Ngay khi câu thần chú kết thúc, cơ thể yêu tinh tóc bạc mắt bạc phát ra ánh sáng chói loá.
Các tiểu yêu tinh đồng loạt che mắt lại, chỉ có Thư Lê vẫn ngước nhìn Elsa không chớp mắt bất chấp nguy cơ bị tổn thương mắt.
Trái tim nhỏ bé đập "thình thịch", cả người hết sức kích động.
Hôm qua khi thấy Chris từ mini size thành big size, cậu đã rất ngạc nhiên, nếu không bị con chim ngu ngốc kia mang đi, cậu đã sớm muốn hỏi nguyên lý biến lớn rồi.
Hôm nay lại nhìn thấy cơ thể Elsa xảy ra biến đổi sau khi niệm chú xong, cậu chăm chú nhìn không chớp mắt, ước gì có thể ghi lại quá trình biến đổi của cô.
Tiếc là, cậu không có điện thoại.
Ánh sáng quá chói, mắt không chịu nổi nữa, Thư Lê đành giơ tay lên che.
Khi ánh sáng biến mất, Elsa phiên bản phóng to xuất hiện giữa không trung, mà con dao găm trong tay cô cũng to lên hàng chục lần.
Tất cả bé con yêu tinh đều trợn mắt há mồm.
Các thiếu niên yêu tinh thì tương đối bình tĩnh, bởi từ những ngày đầu học ma pháp, họ đã được biết rằng yêu tinh có thể tự do thay đổi kích thước cơ thể sau khi nhận được sức mạnh căn nguyên từ thần Ánh Sáng.
Elsa bay sang bên cạnh, cô giữ khoảng cách với các cành cây nhỏ, rồi hạ xuống tầm một mét để các bé con có thể thấy rõ dao găm trong tay mình.
Đối với các tiểu yêu tinh, Elsa sau khi phóng to thì trông hệt như một người khổng lồ vậy. Rõ ràng trông nét mặt cô vẫn rất quen thuộc nhưng nó vẫn khiến các bé con kính sợ một cách lạ thường.
Đôi mắt xanh non sáng ngời của Thư Lê nhìn chằm chằm vào con dao găm phóng đại kia.
Hoá ra ông chủ cửa tiệm vũ khí không hề lừa cậu, đây đúng là một món vũ khí cấp cao.
Elsa từ từ rút dao găm ra, lưỡi dao trắng như tuyết lấp lánh lộ ra sự sắc bén dưới ánh nắng.
Thư Lê mở to mắt, cậu mơ hồ thấy được, trên lưỡi dao đó đang lóe lên những hoa văn ma thuật phức tạp.
"Đây là một vũ khí cấp 8." Elsa mỉm cười với Thư Lê: "Có vẻ là chủ tiệm vũ khí đã bán món đồ áp dưới đáy hòm cho em rồi đó."
Ở đại lục Austin, cấp cao nhất của vũ khí là cấp 9, tuy nhiên, do những người có thể sử dụng vũ khí cấp 9 rất hiếm, nên ngay cả những người bình thường chỉ sở hữu vũ khí cấp 8 thôi cũng đủ để có thể xưng bá một phương.
Tộc người lùn tuy giỏi rèn đúc vũ khí nhưng để tạo ra được một món vũ khí cấp 9, có lẽ họ sẽ phải hao phí tâm huyết cả đời.
Chỉ riêng vật liệu để làm đã rất khó gặp chứ nói gì đến việc sở hữu.
Yêu tinh và tinh linh đa tài đa nghệ, ngoài ngôn ngữ, nghệ thuật, ma pháp, họ còn rất giỏi rèn đúc. Tuy nhiên, do không chịu nổi việc tiếp xúc lâu dài với lò rèn khiến cho cả người dính đầy mồ hôi và bốc mùi khó chịu, nên hầu hết yêu tinh và tinh linh sẽ chọn cách mang theo nguyên liệu của mình đến nhờ người lùn chế tác vũ khí.
Con dao găm của Sperion được chế tác tinh mỹ, hiển nhiên nó là tác phẩm của yêu tinh.
Chỉ có yêu tinh khi rèn thì mới cho thêm một số thứ không cần thiết.
Vỏ dao găm đẹp đẽ như vậy, còn được khảm nhiều viên ngọc quý giá, thảo nào cậu nhóc này lại coi là đồ trang trí.
Đương nhiên, trước khi biến hình, nó đúng là trông như đồ trang trí thật.
Thư Lê nghe Elsa giới thiệu xong thì trợn tròn mắt.
Hả?
Hoá ra dao găm của cậu là một món vũ khí cấp 8 hiếm có sao?
Ông chủ tiệm vũ khí bán cho cậu con dao găm quý giá như thế, không sợ bị lỗ sao?
Elsa cắm dao găm vào vỏ rồi nhìn sang vẻ mặt khiếp sợ của bé con: "Em không cần lo anh ta bị lỗ đâu. Những thứ em dùng để trao đổi với anh ta đều đến từ nhà ấp, giá trị của chúng chỉ có hơn chứ không kém."
Thư Lê bị nhìn thấu tâm tư thì ngượng ngùng xoa mặt.
Mấy bé con cũng mua dao găm cùng đồng loạt nắm lấy dao găm ở bên hông kích động hỏi: "Elsa, Elsa, của em cũng là cấp 8 sao?"
Elsa cúi đầu nhìn một vòng, lắc đầu: "Của các em đều là cấp 7."
Tuy yêu tinh và tinh linh đều là tộc trường thọ nhưng mỗi khi chế tạo vũ khí cấp 8, bọn họ đều phải tiêu tốn đến 50 năm. Ông chủ tiệm vũ khí mới chỉ hơn 500 tuổi nên không thể tạo ra nhiều món vũ khí cấp 8 được.
"Ồ..." Các bé con hơi thất vọng một chút.
Elsa an ủi: "Cấp 7 cũng tốt mà."
Các bé con vừa nghe thì lập tức vui lên, mỗi đứa vui một cách khác nhau.
Thư Lê ổn định lại tâm trạng, ngửa khuôn mặt nhỏ hỏi: "Elsa, tại sao... Yêu tinh có thể biến lớn ạ?"
"Đúng vậy, đúng vậy, vì sao ạ?" Dicio phụ họa.
"Ngày hôm qua Chris cũng biến lớn ơi là lớn luôn." Angel nói.
"Biến lớn là có thể chiến đấu với con chim lớn ngốc nghếch kia rồi." Hai mắt Budno sáng lấp lánh, hoàn toàn quên sạch chuyện hôm qua mình bị dọa khóc.
"Tranh..."
Một tiếng đàn đứt gãy vang lên khiến các tiểu yêu tinh giật mình, không hẹn mà cùng quay đầu về phía Cite đang cầm đàn hạc.
Không biết từ lúc nào, Leah đã ngừng chơi đàn.
"Câu này để anh trả lời nhé!" Những ngón tay khéo léo của Cite khẽ gảy dây đàn, hát lên truyền thuyết cổ xưa bằng một chất giọng trầm thấp mà đầy lôi cuốn.
"Khi bông hoa tinh khiết *****ên của mùa xuân nở rộ là lúc những tiểu yêu tinh *****ên ra đời dưới sự ban phước của thần Ánh Sáng. Yêu tinh có thân hình rất nhỏ, cánh mỏng manh trên lưng, khác hẳn với những tinh linh cao lớn. Thế là, các tiểu yêu tinh cầu xin thần Ánh Sáng rằng..."
"Hỡi thần Ánh Sáng Liant Frese vĩ đại, xin ngài hãy ban cho chúng tôi khả năng biến đổi hình dáng! Chúng tôi sẽ mãi mãi tôn vinh và theo chân ngài!"
"Thần Ánh Sáng đáp lại, những đứa con đáng yêu của ta, nếu các con hái được những đóa hoa băng tinh trên đỉnh núi phủ tuyết, ta sẽ ban cho các con nguồn ánh sáng."
"Để có thể trở thành những đứa con của Ánh Sáng danh xứng với thực như các tinh linh, các tiểu yêu tinh yếu ớt đã vượt qua hàng ngàn gian khổ, leo lên đỉnh núi tuyết và tìm thấy đóa hoa băng tinh quý hiếm."
"Trong khoảnh khắc ngón tay của nhóm yêu tinh chạm vào hoa băng tinh, thần Ánh Sáng giáng xuống, ban cho bọn họ nguồn ánh sáng. Từ đây, nhóm tiểu yêu tinh đã có được năng lực biến đổi kích thước cơ thể."
Sau khi nghe truyền thuyết xong, các bé con đều thần thái sáng láng, tràn đầy ngưỡng mộ.
"Cite, Cite, chúng em cũng sẽ trở nên to lớn phải không?" Angel gấp không chờ nổi hỏi.
"Các em còn chưa được." Cite ngừng chơi đàn, giơ một ngón tay lên: "Chỉ khi nào tăng cấp ma pháp thì mới có thể kích hoạt sức mạnh căn nguyên nhé!"
Thư Lê hỏi: "Phải tăng tới cấp mấy ạ?"
Cite chớp chớp mắt: "Sau khi trở thành Ma Pháp Sư cao cấp."
Thư Lê nghiêng cái đầu nhỏ, hỏi bằng giọng lượng lự: "Ma Pháp Sư cao cấp thuộc về cấp mấy ạ?''
Hai phút sau, cậu nhìn thấy được sơ đồ cấp bậc ma pháp.
Các cấp bậc của Ma Pháp Sư là: Ma Pháp Sư học việc - Ma Pháp Sư thực tập - Ma Pháp Sư - Ma Đạo Sư - Đại Pháp Sư - Pháp Thánh - Pháp Thần.
Mỗi cấp độ chia thành chín bậc.
Chín bậc được phân chia theo mức độ mạnh yếu thành: Sơ cấp (1-3), Trung cấp (4-6), Cao cấp (7-9).
Nói cách khác, nếu muốn trở thành Ma Pháp Sư cao cấp thì phải bắt đầu từ Ma Pháp Sư học việc cấp 1, tức ít nhất phải lên tận cấp 25.
Thư Lê: ...
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Thư: Chặng đường để làm dũng giả sao mà xa quá! QAQ
Đây là con đường của cuốn vương sao? Hu...