"Tại sao đột nhiên hoàng tử lại đến đây?" Pháp sư tóc vàng Harris hỏi chàng trai tóc nâu.
Seleucid nhìn dòng sông Bakart đầy lau sậy rồi trả lời: "Ta nhìn thấy một cuốn sách cổ trong thư viện của Tháp Bạch Ma Pháp, trong đó ghi lại rất nhiều truyền thuyết từ hàng ngàn năm trước. Một trong số đó là về Cecilia. Chuyện tình của hoàng tử và cô gái tinh linh ánh sáng."
Đi được hai bước, Seleucid chỉ vào chân mình: "Theo suy đoán của ta, đây hẳn là nơi bọn họ đã gặp nhau."
Harris mỉm cười đứng bên cạnh anh: "Hầu hết truyền thuyết đều đã được tô vẽ thêm, tính xác thực của chúng còn chưa rõ ràng. Ngài chỉ cần tin một nửa trong số đó là được."
"Một nửa? Nửa nào?" Seleucid hỏi.
"Ngài muốn tin nửa nào?" Harris không trả lời mà hỏi ngược lại.
Seleucid suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Về phần ma kiếm Carlos."
Mục đích sống duy nhất của anh bây giờ là tìm kiếm ma kiếm Carlos, trở về đất nước Cecilia dưới danh nghĩa chính thống, lật đổ kẻ chiếm đoạt độc ác và trả thù cho phụ hoàng, mẫu hậu và mẹ anh.
Tuy nhiên, anh không tìm thấy ma kiếm Carlos, mọi thứ chỉ là lời nói suông.
Năm năm trước, anh nhận được thư của Tinh Linh Vương, trải qua đủ loại gian khổ mới đến được Trung Đình, trải qua bao nhiêu biến cố, anh gặp được Pháp Thánh Danlof.
Danlof đọc lá thư của Tinh Linh Vương và nhận anh làm đệ tử.
Từ đó trở đi, anh trở thành tội phạm bị truy nã và trở thành đệ tử của Pháp Thánh Danlof, có tương lai tươi sáng.
Pháp Thánh có nhiều việc phải làm nên không có nhiều thời gian để dạy một người mới học ma pháp như anh, vì vậy trước tiên hắn gửi anh đến học viện ma thuật lớn nhất trong Trung Đình - Học viện Saint Velia.
Với tư cách là đệ tử của Pháp Thánh, anh đã học rất tốt tại Học viện ma pháp Saint Velia và đánh thức ma pháp lửa chỉ trong 5 năm, anh đã tiến bộ từ một người học ma pháp thành một Ma Pháp Sư thực tập.
Ngoài ma pháp, anh còn học kiếm thuật.
Bởi vì trung bình hoàng tộc Cecilia sẽ có một kiếm sĩ nên anh cũng không ngoại lệ.
Danlof đặc biệt mời một kiếm sĩ xuất sắc làm giáo viên dạy kiếm thuật nhập môn cho anh.
Vì vậy, hiện tại anh là một kiếm sĩ ma thuật với cả kỹ năng ma pháp và kiếm thuật.
Seleucid đã tìm kiếm thông tin về ma kiếm Carlos nhưng không mấy thành công.
Có lần anh hỏi Pháp Thánh ma kiếm Carlos ở đâu.
Pháp Thánh im lặng suy nghĩ hồi lâu, hắn nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm và thông thái rồi duỗi ngón tay ra, vỗ nhẹ vào ngực anh rồi nói: "Con ơi, khi con thực sự cần nó, nó sẽ nghe thấy tiếng gọi của con."
Seleucid không hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn, chỉ có thể tự mình suy nghĩ kỹ càng, tìm kiếm manh mối trong sách cổ như mò kim đáy bể.
Cho đến ngày hôm qua, khi nhìn thấy câu chuyện tình yêu giữa một cô gái tinh linh và một kiếm sĩ loài người, anh chợt nảy ra ý tưởng đi đến sông Bakart, nơi họ gặp nhau lần *****ên.
Sông Bakart là một dòng sông đẹp và rộng, thượng nguồn của nó là nước Tuyết ở phía Bắc, nó đi qua đế quốc Prosian sau đó đổ hết về Trung Đình và chảy đến nhiều nước nhỏ ở phía nam của Cecilia.
Nếu bạn đi thuyền từ Courtyard, bạn có thể đến vương quốc Cecilia chỉ trong một tháng.
Rất tiện lợi.
Tuy nhiên, với tư cách là cựu vương tử của Cecilia, Seleucid không dám đi thuyền về quê hương.
Sau khi người chú Denton Trick chiếm lấy ngai vàng, gã không những không cai trị tốt đất nước mà còn trở nên tham vọng và phát động chiến tranh khắp nơi, gã phái những hắc kỵ sĩ khủng khiếp đó đi thôn tính các nước nhỏ xung quanh.
Chỉ trong vòng 5 năm, người dân phía Nam lâm vào cảnh khổ sở, cuộc sống khốn cùng, đâu đâu cũng vang lên lời phẫn nộ.
Mỗi khi Seleucid nghe được tin tức do người ngâm thơ rong mang đến, anh đều nghiến răng nghiến lợi, lòng như lửa đốt.
Hôm nay anh đến sông Bakart, ngoài việc ngắm nhìn địa điểm huyền thoại, anh còn muốn lòng mình bình tĩnh một chút.
Không ngờ vừa nãy anh lại gặp phải cảnh tượng thần kỳ như vậy.
Lúc đầu anh còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nhưng kiếm sĩ ma pháp rất cảnh giác cao độ, chỉ một cử động nhỏ nhất cũng sẽ thu hút sự chú ý của anh. Đôi tai nhạy cảm của anh mơ hồ nghe thấy tiếng đàn hạc trữ tình có phần buồn bã, anh vô thức quay đầu lại.
Sau đó - trên một chiếc lá sậy, anh nhìn thấy một ánh sáng xanh mờ nhạt.
Trong ánh sáng xanh, một tiểu yêu tinh nhỏ bé với mái tóc vàng cầm một cây đàn hạc nhiều dây màu trắng bạc, chơi nó bằng những ngón tay khéo léo.
Seleucid nghi ngờ rằng anh đã bị hoa mắt.
Tại sao lại có tiểu yêu tinh trên lá sậy, yêu tinh chỉ tồn tại trong tranh vẽ thôi mà?
Gió thổi khiến cành sậy rung rinh nhưng tiểu yêu tinh tóc vàng vẫn ngồi yên, vừa chơi đàn hạc, vừa mở to đôi mắt xanh lục, ngây thơ và tò mò nhìn xung quanh.
Khi ánh mắt anh chạm vào mắt cậu, tiểu yêu tinh nhỏ rõ ràng đã sững sờ trong giây lát.
Seleucid bất giác lên tiếng: "Tiểu yêu tinh à?"
Tiếng đàn bỗng dưng dừng lại, tiểu yêu tinh như bị hoảng sợ nên biến mất ngay.
"Harris..." Seleucid hỏi: "Tiểu yêu tinh sẽ rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh và đi vào đất liền chứ?"
Tuy Harris không hiểu tại sao vương tử lại hỏi câu hỏi này nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Người ta nói rằng các yêu tinh trưởng thành sẽ làm vậy. Tuy nhiên, họ sử dụng ma thuật để ngụy trang vẻ ngoài của mình. Ngay cả khi họ đứng trước mặt chúng ta, chúng ta cũng không thể biết họ là con người hay yêu tinh."
"Thật sao?" Seleucid khẽ cau mày, anh đưa tay ra so sánh: "Một yêu tinh to như này thì thế nào?"
Harris cười lớn: "Vương tử, yêu tinh nhỏ như vậy còn chưa thành niên đâu!"
Yêu tinh chưa đủ tuổi sẽ không rời khỏi Rừng Rậm Yêu Tinh.
Seleucid rất ngạc nhiên.
Chưa đủ tuổi? Vậy không phải là yêu tinh trưởng thành ra ngoài rèn luyện sao?
"Vương tử nhìn thấy yêu tinh ạ?" Harris tò mò hỏi.
"Không..." Seleucid lắc đầu: "Không có gì."
Có lẽ tất cả chỉ là do anh tưởng tượng thôi.
Thầy đã đúng, anh không nên chìm đắm trong hận thù một cách mất lý trí, anh nên mở rộng trái tim và nhìn ra thế giới rộng lớn hơn để làm chủ tương lai của mình.
Trong Rừng Rậm Yêu Tinh, Thư Lê đang tham gia một lớp học ma pháp, cậu không hề hay biết về những ảo ảnh trước đây của mình, cậu tự nghi ngờ bản thân.
"Thiền định đòi hỏi sự bình tĩnh, tập trung và suy nghĩ theo một hướng để đạt được sự thống nhất giữa cơ thể và tâm trí."
Trong quảng trường luyện tập ma pháp, 25 yêu tinh ngồi xếp bằng, đặt tay lên đầu gối, theo lời giải thích của Cite, họ từ từ xua tan những suy nghĩ xao lãng và để đầu óc trống rỗng.
"Khi chúng ta ở trong trạng thái thiền định, các giác quan của chúng ta sẽ được phóng to vô hạn, chúng ta có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa cỏ một cách rõ ràng hơn, nghe được tiếng động vật ở xa, thậm chí cả tiếng gió và tiếng nước chảy... Chúng ta sẽ hợp nhất với thiên nhiên."
Thư Lê cảm thấy đầu óc mình sáng suốt lạ thường, nhận thức nhạy bén, đúng như lời Cite nói, gió đã mang đến cho cậu những âm thanh xa xăm.
Một con bò hươu mới vài ngày tuổi đang vây quanh mẹ nó, kêu "ụm bò, ụm bò" và đòi sữa khi đói.
Một đôi chim lạ đang cãi nhau và hót líu lo dữ dội.
Trên bãi cỏ, côn trùng kêu "re re", hình như chúng đang tán tỉnh bạn tình.
Không ngờ thiền có thể mang lại cho cậu những trải nghiệm thú vị như vậy.
"Hôm qua lúc chúng ta thi triển ma pháp, chúng ta thường triệu hồi các nguyên tố khác nhau trong không khí. Nhưng chúng ta nên làm gì khi không có nguyên tố nào chúng ta cần trong môi trường? Vậy thì hãy dự trữ trước các nguyên tố khác nhau mà chúng ta cần."
"Cách thứ nhất là dựa vào đạo cụ, chẳng hạn như đá ma thuật, bình thuốc, quyển sổ ma thuật, v.v. Cách thứ hai là sử dụng cơ thể làm vật chứa để hấp thụ các nguyên tố tự nhiên và biến chúng thành ma pháp."
Lời giải thích của Cite rất đơn giản và dễ hiểu, Thư Lê lập tức nghĩ đến thanh màu xanh lam trong trò chơi trực tuyến - giá trị ma thuật cần tiêu hao để giải phóng kỹ năng, thường được gọi là thanh ma thuật.
"Điều quan trọng cần lưu ý là giá trị ma thuật tích trữ trong cơ thể ở mỗi giai đoạn đều có hạn. Nếu đạt đến điểm tới hạn và bị ép phải hấp thụ, nhẹ nhất là cơ thể sẽ bị thương, nặng nhất là nổ tung và chết."
Vẻ mặt của Cite rất nghiêm túc và đôi mắt anh rất sắc bén: "Hãy nhớ rằng, lòng tham sẽ chẳng mang lại cho em điều gì cả."
Các yêu tinh thẳng lưng và nghiêm túc gật đầu, họ tỏ vẻ mình sẽ ghi nhớ điều đó.
Thấy các tiểu yêu tinh đã nghe lời, Cite dịu giọng: "Bây giờ chúng ta chính thức ngồi thiền."
Thư Lê nhắm mắt lại, tập trung và chuyên tâm thiền định.
Lúc đầu, chỉ có năm giác quan được cải thiện. Khi chúng trở nên tốt hơn, tâm trí cậu chợt năng động hơn bao giờ hết. Khi cậu nghĩ về điều gì đó, nó sẽ thường xuất hiện trong đầu cậu ngay lập tức.
Ví dụ, khi cậu nhớ lại hình dáng của mẹ, mỗi một lần cau mày và nụ cười của mẹ đều rất sống động, thậm chí cậu còn có thể "nhìn thấy" rõ ràng những giọt nước mắt đọng lại trên hàng mi của mẹ.
Thư Lê luôn sợ mình sẽ quên đi sự xuất hiện của người thân nên mỗi ngày cậu đều viết nhật ký và cố gắng nhớ lại.
Tuy nhiên trong thâm tâm cậu biết rằng thời gian vẫn cứ trôi, sớm hay muộn rồi sẽ có một ngày trong tâm trí cậu chỉ còn lại hình bóng mơ hồ của những người cậu thân yêu.
Giờ đây, sau khi nhập thiền, cậu đã có thể "vẽ" hoàn hảo toàn bộ bức tranh về mẹ mình, tinh tế như một bức tranh 3D với kết cấu chắc chắn, khéo léo và tự nhiên.
Càng thiền sâu hơn, cậu càng lôi ra được nhiều ký ức hơn từ tâm trí mình.
Cậu thấy mẹ ở những độ tuổi khác nhau, giống như một bộ phim, hết khung hình này đến khung hình khác với độ sắc nét không gì sánh bằng.
Lúc này, trái tim lo lắng đã bình tĩnh lại.
Sau khi "nhìn" kỹ tất cả người thân của mình, Thư Lê hài lòng thay đổi ý định và cảm nhận những yếu tố tự nhiên trong không khí.
Những con slime nhớp nháp đó đã bu quanh cậu, háo hức muốn được cậu "ăn" chúng.
Thư Ly không khỏi nghĩ đến trạng thái của mình khi cầu nguyện thần Ánh Sáng trong cung điện Milady năm năm trước.
Lúc đó chắc hẳn cậu đã nhập thiền một cách vô thức, "ăn" một đống slime, tích trữ trong người rồi chuyển hóa thành ma lực.
Tuy nhiên, do tuổi còn trẻ, năng lực hạn chế và thiếu ma pháp nên những nguyên tố đó không làm ra trò trống gì cả.
Bây giờ khi ngồi thiền lại, cơ thể cậu như có trí nhớ, tự động bật chế độ "ăn". Lũ slime được triệu hồi chạy tới thúc giục Thư Lê "ăn" chúng nhanh lên.
Vì đám slime quá nhiệt tình nên cậu ngại từ chối chúng.
Chẳng bao lâu, các nguyên tố của bảy nguyên tố tràn vào. Sau khi đến được cơ thể của cậu, chúng đi theo con đường mà "tiền bối" để lại và phát hiện chỗ đứng của mình không bị cản trở.
Chúng ở bên trong Thư Lê và đi theo cậu suốt chặng đường, thành công đến được nơi cất giữ sức mạnh ma pháp.
Đây không phải là bất kỳ cơ quan nội tạng nào trong cơ thể cậu, mà là một không gian ảo ảnh không thể giải thích được. Xung quanh tối đen như mực trừ bảy hạt đậu lơ lửng ở giữa ra.
Các hạt đậu nằm rải rác với nhiều màu sắc khác nhau và tạo thành một vòng tròn.
Những con slime mới bước vào không gian sẽ nhảy lên và tan chảy thành những hạt tương ứng. Ngay lập tức, kích thước của những hạt này tăng lên.
Thư Lê nhìn bảy hạt từ kích thước bé như "đậu nành" thành to như "viên bi", cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn và vui sướng, cậu biết rằng mình đã đến giới hạn rồi, không thể tham lam được nữa, nếu vượt quá giới hạn thì cái được sẽ không bù được cái mất.
Cậu kiên quyết từ chối những nguyên tố mới.
Lũ slime không chịu nhượng bộ. Cơ thể hình giọt nước của chúng nảy lên như thạch trái cây trong suốt, cực kỳ hấp dẫn.
Thư Lê nuốt nước bọt và kiên quyết chống lại sự cám dỗ của chúng.
Lũ slime đã cố gắng dụ dỗ cậu trong một thời gian dài nhưng yêu tinh vẫn ngồi yên, thế nên chúng đành phải bỏ cuộc.
Các nguyên tố xung quanh tản đi, Thư Lê thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi thiền định đến mức này, có vẻ cậu đã làm gần xong. Cậu từ từ mở mắt ra rồi phát hiện ra những yêu tinh khác đang cầm pháp trượng và luyện tập các kỹ năng ma pháp trước mặt họ.
Có vẻ như tài năng ma pháp của cậu không tốt như mong đợi. Cậu không luyện tập chăm chỉ nhất mà còn hoàn thành việc thiền định cuối cùng.
Cite đứng bên cạnh nhẹ nhàng hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"
Thư Lê bình tĩnh lại, cậu sảng khoái trả lời: "Rất thoải mái, cả người đều tràn đầy sức lực."
Cứ từ từ thôi. Dù sao thì cậu đã hoàn thành ngồi thiền rồi, cũng có được những lợi ích bất ngờ. Sau này khi cậu nhớ những người thân yêu của mình thì cậu có thể thiền và ôn lại những kỷ niệm xưa.
Tiện quá chừng!
Nhìn thấy nụ cười của cậu, Cite động viên : "Vậy thì em hãy giải phóng sức mạnh của em đi."
"Vâng." Thư Lê dang rộng đôi cánh rồi bay lên không trung, cậu cử động tay chân, lấy ra cây pháp trượng cơ bản để luyện tập từ túi trữ vật, thi triển ma pháp trên hồ bơi cùng với mấy tiểu yêu tinh khác.
Lần này, cậu không triệu hồi các nguyên tố trong không khí mà giải phóng ma lực tích trữ trong cơ thể.
"Hỡi thần Nước - Hildini Dange vĩ đại..."
Đang niệm chú nửa chừng, cậu đột nhiên ngừng nói rồi suýt cắn phải lưỡi.
Vừa mở miệng ra đã nói lắp, chuyện gì thế này!
Thư Lê xấu hổ đỏ mặt, cậu muốn tự tát mình hai cái.
Tại sao cậu lại không nhớ chứ?
Não: Không, tôi nhớ rất rõ.
"Hỡi thần Nước - Hildane Getty vĩ đại, tôi là Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố nước ngưng tụ đến bên tôi, ngưng tụ quả cầu nước bao trùm tất cả cho tôi!"
Nhìn đi, không sai một chữ nào!
Thư Lê mếu máo, cậu tập trung tinh thần rồi đọc thần chú lần nữa: "Hỡi thần Nước - Hildane Getty vĩ đại, tôi là Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố nước ngưng tụ đến bên tôi, ngưng tụ quả cầu nước bao trùm tất cả cho tôi!"
Lần này, câu thần chú đã có tác dụng.
Cậu cảm thấy ma lực trong cơ thể dao động, một lực lượng lao về phía cây pháp trượng dọc theo cánh tay, ngưng tụ đến đỉnh, tạo thành một quả cầu nước giống như quả bóng bàn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Cậu theo bản năng vẫy cây pháp trượng của mình, quả cầu nước lao về phía mặt nước như một viên đạn đại bác.
"Rầm rầm..."
Quả cầu nước va chạm với mặt nước và nổ tung thành vô số tia nước.
Khi những yêu tinh khác nhìn thấy điều này, tất cả đều mở miệng ngạc nhiên.
"Chà, Sperion, cậu thật tuyệt vời!"
"Đúng, đúng, cậu đã thành công ngay lần đầu sử dụng ma pháp luôn."
"Cậu mạnh mẽ quá! Mình đã thử nhiều lần mà chỉ thành công có mỗi một lần thôi."
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của đám yêu tinh, Thư Lê ngượng ngùng sờ mũi.
Đó là vì họ không nghe thấy nửa câu thần chú mà cậu đã đọc sai thôi.