Thư Lê chạy lên chiếc tàu cướp biển để truy tìm kho báu, nhưng cậu không tìm thấy bất cứ thứ gì mà vô tình phát hiện ra ba đứa bé.
Đúng vậy, đó là ba đứa bé của các chủng tộc khác.
Một chiếc lồng sắt và một cái bể nước được đặt ở khoang thuyền phía dưới cùng với một mùi hôi nồng nặc.
Có một chú rồng con trắng như tuyết bị nhốt trong lồng và hai bé người cá bị giam trong bể nước.
Chú rồng con màu trắng có kích thước tương đương với một con chó Samoyed.
Nó nằm buồn thiu trong lồng, hít thở một cách đầy khó khăn. Những chiếc vảy của nó vốn đẹp đẽ, mịn màng bây giờ đã bị thương nghiêm trọng. Miệng vết thương thối rữa, máu chảy đỏ đen xen kẽ, chúng thu hút những con côn trùng bay tới bám đầy. Trông thật đáng thương và thê thảm.
Hai bé người cá khoảng chừng bốn tuổi, một con có đuôi màu xanh, đứa còn lại có đuôi màu đỏ. Ngoại trừ việc bị thiếu dinh dưỡng một chút thì chúng không có vết thương nào.
Khi Seal cầm quả cầu ánh sáng trên tay từ từ tiến lại gần, cả rồng con và hai bé người cá đều sợ sệt co rúm người lại, đồng tử đột nhiên giãn ra, lộ rõ vẻ sợ hãi.
Chú rồng con càng thở hổn hển nặng nề hơn, đôi cánh rũ xuống không còn chút sức lực, những chiếc móng vuốt đã thấm đẫm máu vì cào cấu vào đáy lồng, nó phát ra một âm thanh chói tai.
Bé người cá co ro thành một quả bóng tròn, chìm xuống đáy bể nước đục ngầu, trốn vào một góc không dám cử động.
"Trời ơi!" Anna đặt tay lên ngực, tức giận đến run rẩy cả người.
"Bọn cướp biển chết tiệt đã làm ra những chuyện tàn nhẫn vậy!"
"Trẻ con là niềm hy vọng của mỗi chủng tộc, yêu thương và bảo vệ bao nhiêu cũng không đủ, vậy làm sao có thể cam lòng để chúng chịu khổ như thế này?"
Những tên cướp biển hung hăng không chỉ bắt cóc những bé người cá và rồng con, mà còn để mắt đến đám tiểu yêu tinh nữa.
Cô không thể tưởng tượng được những tổn thương khủng khiếp mà họ sẽ phải chịu nếu bị bọn cướp biển bắt giữ!
"Bọn họ thật đáng thương..."
Sau cơn kinh ngạc, các tiểu yêu tinh đồng loạt nhìn rồng con và bé người cá trong lồng với ánh mắt đầy cảm thông. Họ muốn vỗ cánh tiến lại gần nhưng bị Seal ngăn lại.
"Đừng cử động."
Nhóm tiểu yêu tinh lập tức dừng lại, chớp chớp đôi mắt ngây thơ, nhìn về phía Seal đầy bối rối.
Seal ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: "Các em không hiểu ngôn ngữ của người cá và rồng."
Các tiểu yêu tinh "Ồ" một tiếng và ngoan ngoãn bay lơ lửng trên không trung, nhìn Seal chậm rãi đến gần chiếc lồng sắt của rồng con.
Chú rồng nhỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to miệng và phát ra một tiếng "rít" khàn khàn, đồng tử trợn tròn co rút lại thành một đường thẳng, trừng mắt nhìn "người" đang tới gần lồng sắt một cách hung tợn.
Ngay cả khi bị thương nặng, nó vẫn không chịu khuất phục. Rồng con đưa ra lời cảnh báo tới bất cứ sinh vật nào đến gần cái lồng.
Seal đưa tay lên, dùng ngôn ngữ của loài rồng trấn an nó: "Ngoan nào đừng sợ, anh là yêu tinh không phải hải tặc đâu."
Đột nhiên nghe được ngôn ngữ quen thuộc, rồng trắng bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Seal. Nó thấy anh có vẻ ngoài tuấn tú, khí chất trong sáng, hoàn toàn khác với vẻ hung ác của những tên cướp biển.
"U u u..." Rồng con lại nằm sấp xuống, miệng phát ra tiếng kêu cầu cứu.
Sau đó, Seal tiếp tục nói bằng tiếng rồng: "Em lùi lại một chút, anh sẽ loại bỏ ma pháp trên cái lồng."
Loài rồng là sinh vật có làn da dày, thịt thô, cho dù là rồng con cũng có khả năng phá vỡ lồng kim loại.
Tuy nhiên, các pháp sư vong linh đã đặt phong ấn ma pháp bên ngoài chiếc lồng để hạn chế hành động của rồng con.
Rồng con nghe lời lùi về phía sau, Seal đọc một câu thần chú dài.
Kết thúc câu thần chú, bên ngoài lồng sắt sáng lên một tia sáng chói loá.
Thư Lê vội vàng dùng tay che mắt lại, chờ ánh sáng tắt dần đi cậu mới từ từ hạ tay xuống. Đưa ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía chiếc lồng.
Không biết Tinh Linh Vương đã đi xuống cầu thang từ bao giờ, đưa tay đỡ lấy cậu.
Thư Lê quay đầu lại...
Nhìn thấy Tinh Linh Vương, cậu an tâm ngồi trong lòng bàn tay y rồi tiếp tục để mắt tới rồng con
Ma pháp đã được gỡ bỏ, chiếc lồng sắt được mở ra một cách thuận lợi. Rồng con đang cựa quậy muốn thoát ra ngoài thì Seal tiến lại gần nói: "Em đang bị thương, để anh chữa trị cho em một chút nhé."
Pháp sư hệ ánh sáng am hiểu nhất là ma pháp trị liệu.
Seal đặt tay lên vết thương của rồng con rồi đọc thần chú chữa trị. Không lâu sau, lòng bàn tay phát ra một ánh sáng trắng dịu nhẹ bao phủ lấy rồng nhỏ.
Cơn đau dần dần tan biến, rồng con không ngừng phát ra tiếng: "U u", nhẹ nhàng dụi đầu vào cánh tay của Seal. Đôi mắt nó ươn ướt, ngấn lệ.
Hơn nửa tháng nay, từ khi bị hải tặc bắt đi đến bây giờ, nó luôn chìm trong sợ hãi. May mắn thay đương lúc tuyệt vọng nhất cuối cùng cũng được cứu thoát.
Nó không còn giữ được bề ngoài mạnh mẽ nữa mà ấm ức bật khóc thút thít.
Seal kiểm tra lại một lần nữa để chữa lành những vết thương lớn nhỏ còn sót lại trên người nó.
Khi vết thương dần lành lặn, rồng con phấn khích kêu lên một tiếng. Nó chui ra khỏi lồng rồi dùng sức sải cánh, tạo ra một cơn gió mát.
"Ồ..."
Nhóm tiểu yêu tinh bị gió thổi nghiêng ngả hết bên nọ sang bên kia.
Ivy và Elliot nhanh nhẹn đỡ lấy ba tiểu yêu tinh.
Kumandi là một pháp sư cao cấp, có thể lơ lửng giữa không trung mà không hề nhúc nhích.
Thư Lê may mắn được ngồi trong lòng bàn tay của Tinh Linh Vương nên không bị ảnh hưởng gì.
Rồng con một lần nữa lấy lại được tự do, thu cánh lại và nhảy nhót như một chú cún con.
Nhóm tiểu yêu tinh nằm trên vai Ivy và Elliot, tò mò nhìn nó.
Khi rồng con dừng nhảy nhót, nó phát hiện nhóm tiểu yêu tinh như những con đom đóm đang ngồi xổm dưới đất, nghiêng đầu nhìn lại.
"Chào rồng con." Angel mỉm cười chào hỏi.
Đáng tiếc thay, cậu bé nói bằng ngôn ngữ của yêu tinh nên rồng nhỏ không hiểu được, vì thế nó tiếp tục nhìn chằm chằm mà không hề nhúc nhích.
Angel không nản lòng mà hỏi Ivy cách chào hỏi bằng tiếng rồng, Ivy kiên nhẫn dạy cậu từng câu. Chỉ một lát sau, cậu bé đã tạo được cầu nối giao tiếp với rồng con.
Thư Lê nhìn Angel bay đến trước mặt rồng con, trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ.
Tài năng ngôn ngữ của yêu tinh thật sự là bẩm sinh đã có. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, vậy mà cậu bé đã học được cách chào hỏi cơ bản của loài rồng.
Những người bạn đều bay đến trước mặt rồng nhỏ để chào hỏi. Còn Thư Lê thì ngồi yên và tập trung nhìn bé người cá trong bể nước.
Seal loại bỏ ma pháp bên ngoài bể nước rồi mở cái lồng bên ngoài, dùng tiếng người cá gọi hai bé người cá đang chìm dưới làn nước.
Hiển nhiên, bé người cá nhút nhát nên không dễ dỗ dành như rồng con. Dù Seal có cố gắng an ủi như thế nào chúng vẫn không nhúc nhích.
Seal nhíu mày, lùi sang một bên để yêu tinh khác bước tới.
Những đứa bé người cá vốn nhút nhát, yếu đuối và dễ khóc, vì thế bọn họ không thể dùng biện pháp cứng rắn, nếu không chúng sẽ hoảng sợ và bị tổn thương.
Ivy đứng bên cạnh bể nước, dịu dàng nói: "Các bé yêu, mau ra đây, các em an toàn rồi."
Hai bé người cá ôm nhau, phun ra một chuỗi bong bóng.
Ivy không ngừng cố gắng: "Nước trong bể đã nhiều ngày không thay, ở trong đó không khó chịu sao?"
Người cá có yêu cầu rất cao về chất lượng nước, ở trong nước đục lâu ngày, cả người sẽ không thoải mái, thậm chí tệ hơn còn có thể bị bệnh.
Quả nhiên, hai bé người cá bị dao động.
Ivy xoa xoa bàn tay, cảm thấy có chút hy vọng. Cậu quay đầu lại cung kính nói với Tinh Linh Vương: "Xin hãy giúp em một việc."
Trong số các tinh linh và yêu tinh có mặt ở đây, chỉ có Tinh Linh Vương là người duy nhất biết phép thuật hệ nước. Sperion và Budno có biết một chút nhưng không đáng kể.
Thư Lê vẫn chưa hiểu rõ...
Ivy xin Tinh Linh Vương giúp đỡ, rồi một giọng niệm chú ngọt ngào của Tinh Linh Vương vang lên bên tai cậu.
"Hỡi thần Nước - Hildane Getty vĩ đại, xin ngài hãy ban cho tôi dòng nước tinh khiết nhất..."
Câu thần chú vừa kết thúc, trong không trung xuất hiện một quả cầu nước lớn đang ngưng tụ. Thư Lê chớp chớp đôi mắt.
Nhìn quả cầu nước lớn có thể chứa hai đứa trẻ bốn tuổi này rồi hồi tưởng lại quả cầu nước nhỏ như viên bi của mình, cậu cảm nhận được sự khác nhau một trời một vực.
Cậu không kìm được mà siết chặt nắm đấm nhỏ, nhìn lên quả cầu nước lơ lửng giữa không trung, trong ánh mắt màu xanh nhạt toát ra một niềm ước ao.
Sẽ tuyệt vời biết bao nếu như mình cũng giống như Tinh Linh Vương, có thể dùng những câu thần chú đơn giản để thực hiện ma thuật cao cấp?
Trước đây, cậu cảm thấy việc học tập ma pháp nên được tiến hành tuần tự.
Trước tiên là tạo nền tảng vững chắc, sau đó nắm vững kiến thức toàn diện, sau khi trở thành pháp sư thực tập sẽ học tập theo Tinh Linh Vương, như vậy sẽ hiệu quả hơn rất nhiều.
Chuyện xảy ra hôm nay đã khiến cậu thay đổi suy nghĩ.
Cậu nóng lòng muốn học tập ma pháp cao cấp và lợi hại hơn.
Rừng Rậm Yêu Tinh nhìn có vẻ yên bình nhưng thật ra nguy hiểm lại rình rập khắp nơi.
Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, cậu đã gặp phải hai cuộc khủng hoảng.
Đối mặt với cái chết, cả hai lần Tinh Linh Vương đều xuất hiện kịp thời để cứu mạng cậu.
Ơn cứu mạng đó còn nặng như núi.
Cậu luôn ghi nhớ trong lòng, nghĩ rằng một ngày nào đó mình trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn sẽ báo đáp thật tốt cho Tinh Linh Vương.
Mặc dù cậu biết rõ, Tinh Linh Vương không thiếu bất cứ thứ gì, nhưng mình không thể cứ thản nhiên nhận sự bảo vệ của ngài thay vào đó phải báo đáp lại bằng cách riêng của mình.
Nhìn rồng con và các bé người cá bị bọn cướp biển săn trộm, cậu càng thêm kiên định hơn với suy nghĩ của mình.
Sau khi trở về, cậu sẽ lập tức học tập điên cuồng.
Cho dù nền tảng của cậu kém, thường xuyên buôn chuyện, nhưng cũng phải mặt dày học tập Tinh Linh Vương.
Chỉ mong Tinh Linh Vương sẽ không tức giận đến mức đập đầu vào tường giống như với anh trai mình.
Thư Lê lén nhìn khuôn mặt hoàn hảo không tỳ vết của Tinh Linh Vương, khuôn mặt đầy đặn trắng nõn lộ ra một vẻ nghiêm túc.
Bên kia, Ivy dùng quả cầu trong suốt của Tinh Linh Vương để dụ dỗ bé người cá bơi ra khỏi mặt nước.
Nước trong bể hôi thối đến mức các bé người cá đã sớm không chịu nổi được nữa. Bây giờ có nguồn nước mới trong suốt thay thế, bọn họ vui mừng khôn xiết.
"Roạt roạt..."
Người cá đuôi xanh ngoi lên mặt nước trước, đưa tay sờ vào quả cầu nước lớn đang trôi nổi bên cạnh bể nước.
Khi ngón tay của nó chạm vào quả cầu nước, đột nhiên cảm thấy có một lực hút lên cơ thể khiến cậu bé sợ hãi kêu lên một tiếng và quẫy mạnh cái đuôi.
Một giây sau, cậu bé đã xuất hiện trong quả cầu nước.
Được bao bọc trong dòng nước tinh khiết, cậu bé phát ra một thanh âm thoải mái, vẫy vẫy cái đuôi cá, quả cầu nước cũng dao động theo nó.
"Vâng..."
Khi đã cảm thấy an toàn, người cá đuôi xanh quay lại gọi bạn mình.
Người cá đuôi đỏ lắc lắc chiếc vây tai xinh đẹp của mình, đưa tay về phía quả cầu thủy tinh. Chẳng mấy chốc, quả cầu nước cũng hút cô bé vào.
Trong quả cầu thủy tinh, hai bé người cá ôm nhau, rụt rè nhìn các yêu tinh xung quanh.
Khi Seal đến gần quả cầu nước, bé người cá lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm anh.
"Anh chỉ muốn kiểm tra xem trên cơ thể các em có bị vết thương nào không." Seal kiên nhẫn trao đổi với bọn họ bằng ngôn ngữ của loài cá: "Các em có đói không? Anh có trứng đã luộc chín ở đây."
Anh lấy từ trong túi đựng đồ ra hai quả trứng chim đã bóc vỏ.
Trứng rất nhỏ, có kích thước tương đương với quả trứng cút.
Người cá là động vật ăn thịt, không thích trái cây hay rau củ nhưng trứng chim tạm thời có thể chấp nhận được.
Người cá đã quá đói nên không kén chọn thức ăn, khi nhìn thấy trứng chim, bé lập tức đi tới gần. Thấy nụ cười của Seal không có ác ý, bé cẩn thận tiến lại.
Bé rụt rè đưa bàn tay có màng vây ra và chạm nhẹ vào đó.
"Ăn đi!" Seal nhìn họ với ánh mắt đầy khích lệ.
Bé người cá nhanh chóng cầm quả trứng chim lên rồi rút nó vào trong quả cầu nước.
Vì những quả trứng chim quá nhỏ nên hai đứa nuốt từng quả một mà không cần nhai.
Bé ***** môi có vẻ vẫn chưa thoả mãn, quẫy đuôi một cái bơi tới gần Seal và nhìn anh với ánh mắt mong đợi.
Seal hết trứng chim rồi liền hỏi các yêu tinh khác.
Ivy và Anna lục lọi dụng cụ lưu trữ và gom góp được sáu quả trứng chim.
Sáu quả trứng chim đều được đưa cho bé người cá, hai đứa ăn ngấu nghiến. Sau khi ăn xong, lại nhìn các yêu tinh với vẻ mặt đầy mong đợi.
Tiên cả nhỏ tuy chỉ mới bốn tuổi nhưng rất háu ăn, hai đứa có thể ăn hết hai con cá dài tầm nửa cánh tay trong một bữa. Những ngày bị hải tặc giam giữ, có bữa được ăn có bữa không, đói đến mức bụng dán vào lưng. Bây giờ cuối cùng cũng có đồ ăn nhưng mấy quả trứng chim nhỏ này căn bản không đủ nhét kẽ răng.
"Gào..."
Rồng con đang nói chuyện cùng các tiểu yêu tinh, bất ngờ ngửi được mùi thức ăn liền kêu đói.
"Tại sao chỉ cho người cá ăn?"
"Nhóc cũng đói mà!"
Biết được bé người cá cùng rồng con đều đói bụng, nhóm tiểu yêu tinh rối rít tìm trứng chim ở trong chiếc nhẫn trữ đồ của mình.
"Tớ có hai quả ở đây!" Dicio đút hai quả trứng chim vào miệng con rồng con.
Rồng nhỏ nuốt chửng nó ngay lập tức, cảm thấy ăn cũng như chưa, chẳng có trọng lượng gì.
"Gào..." Nó lại phát ra tiếng kêu đói.
"Tớ có ba quả nè!" Angel chia đều cho hai người cá và rồng con mỗi người một quả.
Budno lục lọi một hồi lâu nhưng không tìm ra quả trứng chim nào, hắn ngượng ngùng nói: "Tớ... Tớ không có quả trứng nào..."
Nhóc ta quá ham ăn nên đã sớm ăn sạch chúng rồi.
"Tớ có trứng to!" Thư Lê nhớ tới những quả trứng khổng lồ trước kia ngài rắn lớn tặng cho cậu. Cậu bay khỏi bàn tay của Tinh Linh Vương, đáp xuống mặt đất rồi cố gắng lấy nó ra.
"Oa..."
Nhóm tiểu yêu tinh phát ra tiếng thán phục, phấn khích vây xung quanh.
Năm quả trứng khổng lồ với đường kính ước chừng bốn mươi cm, vỏ ngoài trắng nõn bóng loáng. Loài chim bình thường e rằng không thể sinh ra quả trứng lớn như vậy.
Cả rồng con lẫn bé người cá đều thèm nhỏ dãi, ghé sát lại quả trứng khổng lồ, hơi cử động ngón tay.
Thư Lê hào phóng vỗ vào vỏ trứng, nói với bọn họ: "Ăn đi! Không cần khách sáo!"
Tuy rằng bất đồng về ngôn ngữ, nhưng điều đó không làm cản trở rồng con cùng bé người cá ăn uống.
Khi rồng con đang há to miệng muốn gặm một miếng thật lớn vào quả trứng thì Tinh Linh Vương búng ngón tay ngăn cản hành động ăn uống đó của rồng con.
"Gào?" Rồng con bất mãn kêu lên.
Thư Lê ngẩng đầu nhìn Tinh Linh Vương với vẻ mặt khó hiểu.
Vua Tinh Linh cúi đầu và hỏi: "Đây là trứng của loài chim Sekern, em có chắc là muốn cho chúng ăn không?"
"Hả?" Thư Lê há to miệng ngạc nhiên.
Chim Sekern được mệnh danh là thần gió, cùng loài với con chim ngu ngốc đã ném cậu vào rừng.
Vậy mà ngài rắn lớn lại tặng cho cậu trứng của chim Sekern.