Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 72

Mệt quá!

 

Không chỉ mệt, mà đầu óc còn mơ hồ như hồ dán, rất nặng nề.

 

Thư Lê hơi lo lắng, cậu ngước nhìn Tinh Linh Vương cầu cứu, định hỏi y tại sao cơ thể mình lại rã rời, đầu óc quay cuồng.

 

Ngay khi định mở miệng, Tinh Linh Vương đã lấy từ nhẫn trữ đồ ra một cái bát gỗ nhỏ đặt trước mặt cậu, sau đó y lấy thêm một chiếc bình pha lê tuyệt đẹp, mở nắp ra rồi đổ vào bát một giọt chất lỏng màu vàng.

 

"Em có khát không?" Tinh Linh Vương hỏi.

 

Y vừa hỏi, Thư Lê lập tức cảm thấy cổ họng khô khốc.

 

Cậu dùng hai tay ôm bát gỗ rồi lảo đảo tiến đến gần, ngửi thấy hương thơm ngọt ngào, không kiềm chế được mà cúi xuống uống một ngụm.

 

Oa!

 

Ngon quá!

 

Chất lỏng vàng không chỉ dịu mát cổ họng mà còn thanh mát, uống một ngụm vào là thấy tỉnh táo, cơ thể cũng hết mệt mỏi.

 

Thư Lê cầm bát, "ực ực" uống hết sạch, thỏa mãn ợ một tiếng, cậu cảm thấy như mình vừa được hồi sinh.

 

Đặt bát xuống, cậu vẫn còn thòm thèm nên ***** nhẹ môi, ngẩng đầu hỏi: "Ngài ơi, thứ này là gì vậy?"

 

Tinh Linh Vương đặt chiếc bình pha lê cao ngang người cậu ngay trước mặt: "Một loại dược tễ giúp phục hồi thể lực nhanh chóng."

 

Dược tễ hồi phục thể lực?

 

Thư Lê nhìn chằm chằm vào bình pha lê chứa đầy chất lỏng màu vàng, cậu ngạc nhiên hỏi: "Vậy vừa rồi... Em đã bị cạn kiệt thể lực sao ạ?"

 

Cậu chỉ muốn dùng ma pháp để lật bìa sách mà thôi, vậy mà lại tiêu hao hết thể lực, thật kỳ lạ!

 

"Tại sao lại như vậy?" Thư Lê khó hiểu hỏi Tinh Linh Vương.

 

Ngón tay thon dài của Tinh Linh Vương chỉ vào cuốn sách ma pháp: "Câu trả lời đều nằm trong sách."

 

Thư Lê "ồ" một tiếng, cậu vỗ cánh nhẹ bay lên cuốn sách.

 

Sau khi bìa cứng được lật lên, những trang giấy ngả vàng và các dòng chữ tinh linh đặc biệt hiện ra.

 

Để tiện đọc hơn, Thư Lê phải bay lên vài tấc, giữ ở một vị trí cố định.

 

Đây là một cuốn sách có cả hình và chữ, rất phù hợp cho người mới học, đọc rất dễ dàng và không chút trở ngại nào.

 

Để tìm kiếm câu trả lời, Thư Lê chăm chú vào từng trang, cậu đọc từ đầu đến cuối, sau đó tiếp tục qua trang thứ hai, dần dần đắm chìm vào thế giới của ma pháp, quên luôn sự hiện diện của Tinh Linh Vương bên cạnh.

 

Trước đây, cậu nghe từ Elsa và Cite rằng, muốn để ma pháp phát huy tối đa sức mạnh thì bắt buộc phải kèm theo phần tiền tố dài dòng. Nếu bỏ tiền tố đi, hiệu quả của ma pháp sẽ giảm đi rất nhiều.

 

Ngày xưa, khi Thiên Giới và Nhân Giới còn thông nhau, việc tôn vinh thần linh có thể kích hoạt buff, tăng cường sức mạnh ma pháp.

 

Hiện tại, khi con đường liên lạc đã bị phá vỡ, các vị thần không còn liên hệ với Nhân Giới, tiền tố dần trở nên rườm rà, giới hạn tốc độ triển khai ma pháp của các Ma Pháp Sư.

 

Hàng ngàn năm qua, luôn có những Ma Pháp Sư nghiên cứu cách rút ngắn thần chú mà không làm giảm sức mạnh.

 

Thế nhưng, thật đáng tiếc là đến giờ vẫn chưa ai thành công.

 

Phần tôn vinh thần linh như một rào cản không thể vượt qua, dù thế nào cũng không được lược bớt.

 

Lược bớt sẽ làm giảm sức mạnh ma pháp.

 

Vừa rồi câu thần chú ngắn gọn cậu dùng thực ra thuộc loại ma pháp trung cấp.

 

Nếu thêm vào phần tôn vinh thần Gió, đọc đủ câu thần chú hoàn chỉnh thì không phải chỉ tạo ra một luồng gió nhỏ, mà là cơn gió mạnh cấp tám có thể quật đổ cả cây to.

 

Đúng là sức mạnh đã giảm đi rất nhiều, không chỉ chút xíu.

 

Chênh lệch quá lớn!

 

Không khó hiểu khi trong các trận chiến chính thức, các Ma Pháp Sư đều đọc thần chú đầy đủ.

 

Nếu không, ma pháp cao cấp sẽ hạ xuống cấp trung hoặc thấp, thiếu sức công phá, sẽ phải trả giá bằng tính mạng.

 

Đọc đến đây, cuối cùng Thư Lê cũng hiểu lý do khiến mình kiệt sức.

 

Cậu là một Ma Pháp Sư học việc, vậy mà đã thành công dùng thần chú trung cấp ngay từ đầu.

 

Điều này có phải thể hiện cậu là người có tài năng trời ban không?

 

Ngay từ khi bắt đầu học ma pháp, sự tự tin của Thư Lê đã bị đánh gục nhiều lần, đến mức cậu xấu hổ khóc trong lòng Tinh Linh Vương.

 

Chỉ mười mấy phút trước, để dùng ma pháp lật bìa cuốn sách, Thư Lê đã liên tiếp thất bại đến mười lần trước mặt Tinh Linh Vương, khiến lòng tự tôn của cậu bị tổn thương nghiêm trọng.

 

May mắn thay, Tinh Linh Vương không cười nhạo cũng không chê trách cậu, y chỉ kiên nhẫn chỉ dạy, giúp cậu có một cái nhìn mới về ma pháp.

 

Tư duy quyết định hình thức của ma pháp, thần chú là chìa khóa chuyển đổi năng lượng.

 

Cậu như được khai sáng, thực hành ngay và thành công.

 

Tuy thần chú trung cấp được giản lược làm giảm sức mạnh, nhưng vẫn vượt quá sức chịu đựng của cơ thể cậu.

 

Phải chăng Tinh Linh Vương đã sớm đoán được cậu sẽ kiệt sức, nên mới chuẩn bị sẵn dược tễ hồi phục thể lực?

 

Thư Lê hơi lơ đãng, liếc nhìn Tinh Linh Vương bên cạnh.

 

"Có chỗ nào đọc không hiểu không?" Tinh Linh Vương hỏi.

 

"Dạ... Không." Thư Lê nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục đọc sách.

 

Bị bắt gặp đang nhìn trộm, thật là ngại quá!

 

Cậu vội che gương mặt đang nóng bừng, tập trung đọc để phân tán sự bối rối.

 

Tại sao khi bỏ phần tiền tố, sức mạnh của thần chú lại giảm đi?

 

Cuốn sách đã giải thích.

 

Tóm lại, theo cách nói của Thư Lê, đó là: "Không có danh phận thì khó làm nên chuyện."

 

Khi Mẫu Thần Isif tạo ra vạn vật, bảy vị thần chính được sinh ra, bao gồm thần Ánh Sáng, thần Bóng Tối, thần Nước, thần Gió, thần Lửa, thần Cây và thần Đất.

 

Bảy vị thần chính này kiểm soát bảy nguyên tố tự nhiên của thế gian.

 

Ma Pháp Sư muốn mượn sức mạnh từ các nguyên tố tự nhiên, nhất thiết phải có sự đồng ý của các vị thần.

 

Ví dụ, các vị thần là tướng quân nắm giữ quân lệnh, còn nguyên tố tự nhiên là binh lính, Ma Pháp Sư là tướng sĩ, và thần chú là mệnh lệnh.

 

Khi kẻ địch tấn công, tướng sĩ phải xin phép tướng quân mới có thể đem quân ra trận.

 

Số lượng binh lính quyết định cách thức tác chiến và sức mạnh chiến đấu của tướng sĩ.

 

Tướng sĩ có cấp bậc càng cao, càng quản lý được nhiều binh lính.

 

Một tướng sĩ giỏi, tinh thông binh pháp, có khả năng quan sát và phán đoán nhạy bén để dự đoán trước tình thế chiến trận, dùng mệnh lệnh chính xác nhất để chỉ huy binh lính, phát huy tài năng quân sự xuất sắc và giành chiến thắng cuối cùng.

 

Ngược lại, nếu tướng quân vắng mặt, không có quân lệnh, sức mạnh của tướng sĩ sẽ bị hạn chế, sức mạnh chiến đấu chắc chắn giảm đáng kể.

 

Hiện nay, các Ma Pháp Sư trên toàn đại lục Austin đã mất đi liên lạc với thần linh, giống như các tướng sĩ không còn tướng quân, muốn các nguyên tố tự nhiên nghe lệnh của mình thì phải xưng tụng danh hiệu các vị thần để làm quân lệnh.

 

Vì thế, tiền tố trong thần chú ma pháp không tránh khỏi phải dài dòng.

 

Bỏ đi phần tiền tố chẳng khác nào bỏ quân lệnh, chỉ có thể triệu tập một ít nguyên tố tự nhiên, sức mạnh giảm sút là điều tất yếu.

 

Tuy nhiên, đối với Ma Pháp Sư, nguyên tố tự nhiên mà họ có thể sử dụng có hai loại.

 

Loại thứ nhất là các nguyên tố tự nhiên đang lơ lửng trong không khí, loại thứ hai là nguyên tố tự nhiên được tích trữ trong cơ thể thông qua thiền định.

 

Loại thứ nhất là những binh lính tự do, có thể triệu hồi quy mô lớn, còn loại thứ hai là cận vệ riêng, số lượng có hạn, dùng hết là không còn.

 

Vì vậy, các Ma Pháp Sư thường không sử dụng cận vệ riêng trừ khi cấp bách, bởi đó chính là bùa hộ mệnh của họ.

 

Nếu cạn kiệt, họ sẽ phải trải qua quá trình thiền định lâu dài, hấp thụ nguyên tố tự nhiên lơ lửng để chuyển hóa thành ma lực tích trữ trong cơ thể.

 

Đọc xong phần giải thích chi tiết này, Thư Lê cảm thấy sáng tỏ.

 

Chẳng trách không có Ma Pháp Sư nào có thể rút ngắn thần chú mà không làm giảm sức mạnh.

 

Ngay cả Tinh Linh Vương cũng không làm được.

 

Dù thế nào đi nữa, vẫn không thể tránh khỏi việc xưng tụng danh hiệu các vị thần.

 

Biết được sự thật này, Thư Lê thở dài ngao ngán.

 

Vừa mới lấy lại được một chút tự tin, giờ lại trở về như cũ.

 

Hy vọng có thể rút ngắn thần chú mà không giảm sức mạnh có vẻ như vô vọng.

 

Chẳng lẽ cậu sẽ phải mãi bị vấn đề nói nhịu làm khó sao?

 

Không đúng, Tinh Linh Vương để cậu đọc cuốn sách này không phải để đả kích lòng tự tin của cậu, mà là để dạy cậu cách suy nghĩ.

 

Nếu cuốn sách này có tên là "Bí kíp Nhập môn Ma pháp", chắc chắn trong đó có cách để tránh bị nói nhịu.

 

Thư Lê lật trang, tiếp tục đọc, qua hai ba trang thì mắt cậu sáng rỡ.

 

Có rồi!

 

[Xem ma pháp như bản năng của con người.]

 

Thư Lê đọc lướt nhanh, kinh ngạc khi thấy những gì được mô tả ở đây rất giống với lời Tinh Linh Vương đã nói với cậu.

 

Tư duy nhanh bao nhiêu, ma pháp nhanh bấy nhiêu.

 

Khi Ma Pháp Sư chuẩn bị thi triển ma pháp, trước hết cần phải có mô phỏng và tính toán cụ thể trong đầu.

 

Chẳng hạn như khi sử dụng phép cầu nước.

 

Thể tích bao nhiêu, sức mạnh thế nào, nhắm vào ai, mong muốn gây sát thương ra sao?

 

Nếu không có những điều này và đầu óc trống rỗng, thất bại là điều dễ hiểu.

 

Việc cậu thành công dùng ma pháp để lật bìa cuốn sách chính là nhờ vào chỉ dẫn của Tinh Linh Vương, giúp cậu hình dung được một bức tranh cụ thể trong đầu.

 

Đây chính là tư duy quyết định hình thức của ma pháp.

 

Khi ma pháp trở thành bản năng, vấn đề nói nhịu có thể sẽ tự nhiên biến mất.

 

Thư Lê lại thấy tự tin tràn trề, cảm thấy tương lai của mình đầy hứa hẹn, ngày thành anh hùng cứu thế giới không còn xa nữa!

 

"Ục ục... Ục ục..."

 

Ơ?

 

Gì vậy?

 

Thư Lê đột ngột tỉnh lại, gương mặt nhỏ nhắn tò mò nhìn quanh.

 

"Đến trưa rồi." Tinh Linh Vương đặt sách xuống, hỏi: "Em đói rồi à?"

 

"Ơ, em không..." Thư Lê lắc đầu phủ nhận, nhưng ngay sau đó bụng cậu phát ra tiếng kêu vang dội.

 

Mặt cậu đỏ bừng.

 

Thì ra bụng của cậu "kêu gào" đói bụng.

 

"Vương ơi, có phải đã đến giờ cho bé Sperion ăn trưa rồi không?"

 

Trong thư viện không biết từ lúc nào đã có thêm vài tinh linh đang đọc sách, nghe thấy tiếng bụng cậu, tất cả đều không hẹn mà cùng bật cười vui vẻ.

 

Elliott dựa vào cây cột gần đó, mỉm cười nhìn Thư Lê.

 

Mặt Thư Lê càng đỏ hơn.

 

Tinh Linh Vương nhẹ nhàng nhấc cậu lên đặt lên vai mình, Thư Lê hơi ngẩn người, rồi nhanh chóng chui vào mái tóc của y, tự "giấu" mình đi.

 

Elliott ho nhẹ vài tiếng, bị Tinh Linh Vương liếc nhìn, anh lại càng ho mạnh hơn.

 

Thư Lê giả vờ như không nghe thấy gì và theo Tinh Linh Vương rời khỏi thư viện, cảm giác nóng ran trên mặt dần dần biến mất.

 

Khi đến nhà ăn, ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon, cậu lập tức bỏ qua mọi sự xấu hổ mà chui ra khỏi mái tóc của Tinh Linh Vương, vội vã lao tới bữa trưa phong phú trên bàn.

 

Tinh Linh Vương không ngăn cản, y ngồi xuống một cách tao nhã, đưa cho cậu một chiếc đĩa nhỏ để rửa tay.

 

Tinh Linh Vương không trong giờ dạy học đã trở lại với sự dịu dàng và chu đáo thường ngày.

 

Thư Lê cảm thấy vô cùng cảm kích, cậu cảm ơn y rồi dùng nước trong đĩa rửa sạch tay, sau đó ôm lấy một quả kuku và cắn một miếng thật lớn.

 

Mới đọc sách cả buổi sáng thôi mà, sao cậu lại đói nhanh thế nhỉ?

 

Thư Lê nghĩ mãi không ra lý do.

 

Cuối cùng, cậu đành đổ lỗi cho thần chú trung cấp đã khiến cậu kiệt sức.

 

Sau khi ăn xong bữa trưa, Tinh Linh Vương cho phép cậu về phòng nghỉ trưa một tiếng và sau đó tiếp tục học.

 

Bài học buổi chiều không còn ở thư viện nữa mà là ở ngoài trời.

 

Biết được điều này, Thư Lê ngơ ngác nhìn Tinh Linh Vương.

 

Tinh Linh Vương nhanh nhẹn cưỡi lên con thú một sừng trắng muốt, chìa tay ra với cậu và nói: "Quả trong vườn đã chín rồi, chúng ta cùng đi thu hoạch."

 

"Hả?"

 

Thư Lê ngẩn ngơ bay lên và đậu vào lòng bàn tay ngài.

 

Chẳng lẽ buổi học chiều là đi thu hoạch sao?

 

Thật tuyệt quá!

 

Cậu cứ tưởng là sẽ phải học ma pháp suốt, hóa ra cũng có thể giống như ở Cây Thần, vừa học vừa giải lao.

 

Thư Lê vui sướng ngồi trên vai Tinh Linh Vương, ôm một lọn tóc dài của y vào lòng.

 

Thú một sừng không dang cánh bay mà chỉ thong thả chạy trên mặt đất. Trên đường, những tinh linh gặp Tinh Linh Vương đều dừng lại hành lễ.

 

Nửa tiếng sau, thú một sừng đi vào một vườn cây ngoài ngoại ô, mùi hương trái cây thơm ngào ngạt khiến Thư Lê không ngừng ***** miếng.

 

Vườn cây của tinh linh rộng gấp hàng chục lần so với vườn của tiểu tinh linh, được chia thành các khu khác nhau theo từng loại trái cây, mỗi khu lại có một tinh linh chăm sóc cẩn thận.

 

Thú một sừng từ từ dừng lại trước cổng của một khu vườn, Tinh Linh Vương nói: "Đến nơi rồi."

 

Thư Lê thả lọn tóc của y ra, dang rộng đôi cánh mỏng manh như tấm lụa và bay vào trong khu vườn, vui sướng nhìn những quả lớn như quả bí ngô treo trên cành cây.

 

Oa, quả lớn thế này, một quả cũng đủ cho cậu ăn cả nửa tháng rồi!

 

Cậu bay đến gần một quả đỏ mọng, nhẹ nhàng vỗ vào quả.

 

Tinh Linh Vương tao nhã bước xuống từ lưng thú một sừng, đi vài bước đến bên cạnh cậu, cúi người nói: "Hái đi."

 

"Hả?" Thư Lê ngơ ngác. Ý ngài là sao? Ai hái?

 

Tinh Linh Vương mỉm cười trước vẻ mặt bối rối của cậu, y đưa ngón tay thon dài chỉ vào cậu.

 

Thư Lê kinh ngạc đến rơi cả cằm.

 

Đùa... Đùa sao?

 

Bảo một tiểu tinh linh như cậu hái một quả lớn như bí ngô thế này có hợp lý không chứ?

 

Thư Lê tròn mắt nhìn Tinh Linh Vương, cậu cảm thấy chắc chắn y đang đùa với mình.

 

Nhưng vẻ mặt của Tinh Linh Vương lại rất nghiêm túc, không có chút gì là đùa cợt.

 

Thư Lê ngượng ngùng nhìn quả trái cây lớn, trong lòng âm thầm than thở, không biết làm sao.

 

Rốt cuộc, cậu vẫn quyết định thử.

 

Sau khi bay đến trước quả trái cây, cậu vỗ nhẹ vào má mình, tự cổ vũ bản thân: "Mình có thể làm được mà!"

 

Cậu đưa tay ra nắm lấy cuống quả, dồn hết sức lực mà kéo xuống.

 

"Ư ư... Ư ư..."

 

Dù đã cố hết sức, quả trái cây lớn ấy chẳng nhúc nhích chút nào.

 

Thư Lê bay quanh quả, cố gắng tìm một góc nào dễ hái hơn, thử lặp đi lặp lại, nhưng kết quả vẫn là thất bại hoàn toàn.

 

Sau một hồi cố gắng, mồ hôi tuôn đầy trán, cậu thở hổn hển ngồi bệt xuống một chiếc lá to trên cành cây, mặt mày thất vọng.

 

Thật không thể nào... Một quả trái cây cũng không hái được.

 

Thấy Thư Lê ngồi đó ủ rũ, Tinh Linh Vương mới từ tốn bước tới, giơ tay đặt lên đầu cậu.

 

"Đừng chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp. Hãy nhớ lại những gì ta đã dạy em buổi sáng nay."

 

Nghe vậy, Thư Lê sực tỉnh, mắt sáng lên.

 

Đúng rồi, tại sao lại phải dùng sức?

 

Y đã dạy cậu về cách sử dụng ma pháp một cách tự nhiên và không lệ thuộc vào sức mạnh cơ thể!

 

Thư Lê nhanh chóng bay lên, cầm pháp trượng chỉ vào cuống quả, hình dung trong đầu cảnh mình sẽ hái quả trái cây này xuống một cách nhẹ nhàng.

 

Cậu tập trung tâm trí, lẩm bẩm câu thần chú: "Nguyên tố gió, xin hãy giúp tôi hái quả này xuống..."

 

Ngay lập tức, một cơn gió nhỏ hình thành, lượn vòng quanh cuống quả rồi nhẹ nhàng cắt rời nó ra khỏi cành.

 

Quả lớn rơi xuống đất một cách chậm rãi và an toàn, không hề bị dập nát.

 

Thư Lê phấn khích reo lên, bay tới bên quả trái cây vừa hái được, khuôn mặt rạng ngời niềm vui.

 

"Em làm được rồi! Vương ơi, em đã hái được rồi!"

 

Tinh Linh Vương mỉm cười dịu dàng nhìn cậu, khẽ gật đầu.

 

"Rất tốt. Ma pháp không phải chỉ để chiến đấu, mà còn giúp chúng ta trong cuộc sống hàng ngày."

 

Thư Lê hân hoan bay vòng quanh Tinh Linh Vương, cảm giác tự hào tràn ngập trong lòng.

 

Hôm nay cậu đã học được nhiều điều mới mẻ, niềm vui đó càng làm cậu thêm kính trọng và biết ơn Tinh Linh Vương.

 

Y không chỉ là một vị vua, mà còn là một người thầy kiên nhẫn và tận tâm, luôn dẫn dắt cậu bước qua từng chặng đường trên con đường học tập ma pháp.

Bình Luận (0)
Comment