Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 74

Thư Lê tỉnh giấc vì đói bụng.

 

Cậu bận rộn suốt một buổi chiều, sử dụng ma pháp để thu hoạch mười quả bự, mệt đến nỗi sức cùng lực kiệt, cậu không gắng gượng được nữa nên đã nằm bò trên quả bự, định bụng chợp mắt một lát.

 

Ai ngờ vừa nhắm mắt lại, cậu đã ngủ say từ khi nào không hay.

 

Không biết đã ngủ mất bao lâu, trong giấc mơ, cậu vẫn luôn đi tìm kiếm đồ ăn.

 

Tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy một bàn đầy những món ngon trên đời, thịt kho tàu, thịt quay, thịt kho Đông Pha, cá hầm ớt, tôm hùm khổng lồ xào tỏi, cua hoàng đế hấp, cánh gà rán, tất cả đều là những món thịt và hải sản mà cậu yêu thích, khiến cậu nhìn đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng.

 

Cậu nhào tới, ăn uống no say, lại nhận ra càng ăn thì càng đói.

 

Cuối cùng, tiếng "ùng ục" vang dội đã đánh thức cậu.

 

Thư Lê mơ màng mở to mắt, trông thấy cái trần nhà quen thuộc.

 

Gì đây?

 

Đây là... Phòng của tiểu tinh linh.

 

Mình đã trở về từ khi nào vậy?

 

Thư Lê dụi mắt, xoay người ngồi dậy, mơ màng nhìn xung quanh.

 

Bên ngoài cửa sổ, không biết bầu trời đã chuyển tối từ bao giờ, trong phòng ngủ, một chiếc đèn đá ma thuật đang tỏa ra ánh sáng mờ ảo, trên bàn bày một đĩa đồ ăn, có cả quả kuku mà tiểu yêu tinh thích ăn.

 

Thư Lê đã đói đến mức da bụng dán vào da lưng, khi cậu trông thấy trái cây thì hai mắt sáng rực, không kiềm được lòng mình, ***** ***** đôi môi khô khốc, nhưng rất nhanh, sự chú ý của cậu đã bị tinh linh tóc vàng đang ngồi trên ghế thu hút.

 

Ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu sáng người y, tạo nên một lớp ánh sáng mềm mại, ôn hòa, làm nổi bật gương mặt góc cạnh, anh tuấn, một vài sợi tóc rũ xuống, vương trên ngực. Sau khi cởi áo ngoài, y chỉ mặc một chiếc áo trong trắng tinh, cổ áo hé mở, để lộ đôi xương quai xanh khẳng khiu.

 

Y nhắm chặt mắt, vẻ mặt thản nhiên, hơi thở tĩnh lặng, cánh tay thả lỏng tự nhiên, đặt trên đùi, tựa như đang thiền định.

 

Thư Lê ngẩn người, ngây ngốc nhìn Tinh Linh Vương, một lúc lâu sau, cậu lại nằm xuống, rúc người vào trong chăn rồi nhanh chóng nhắm chặt mắt lại.

 

Cậu chắc chắn vẫn chưa thức dậy, chắc chắn vẫn đang nằm mơ.

 

Chắc chắn là vậy!

 

Bằng không, vì sao cậu lại trông thấy Tinh Linh Vương cao quý đang ở trong phòng mình cơ chứ?

 

"Dậy rồi sao? Đói chưa?"

 

Giọng nói thánh thót thuộc về riêng Tinh Linh Vương vang lên, Thư Lê đờ người, không thể không mở mắt, bò ra khỏi chăn, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ sau lưng, đầu hơi ngẩng, chăm chú nhìn tinh linh tóc vàng vừa kết thúc thiền định đang ngồi trên ghế.

 

"À thì...Vương... Sao ngài lại ở đây?" Cậu khép chặt hai chân, ngồi quỳ rất ngoan ngoãn, cất tiếng hỏi.

 

Tinh Linh Vương chỉ cười nhạt, không nói gì, đưa tay chỉnh đèn đá ma thuật sáng lên.

 

Cả căn phòng sáng bừng trong chớp mắt.

 

Tầm mắt Thư Lê không kiềm được, rơi trên đĩa đồ ăn, bụng lại kêu "ùng ục" hai tiếng.

 

Tinh Linh Vương nói: "Lại đây, lấp đầy cái bụng nhỏ trước đã."

 

"Vâng." Thư Lê không làm giá, vỗ cánh, bay nhanh ra bàn, đáp xuống trước đĩa thức ăn một cách chính xác.

 

Oa, phong phú ghê, tất cả đều là các món mà cậu thích ăn.

 

Tuy rằng bụng đã đói đến mức lép kẹp nhưng Thư Lê vẫn không quên rửa tay trước khi ăn cơm.

 

Bên cạnh đĩa thức ăn có một cái đĩa nhỏ đựng nước, cậu thò tay vào rửa, sau khi rửa tay xong, cậu cầm một quả kuku lên, cắn một miếng thật to.

 

Răng của tiểu yêu tinh chắc khỏe, tốc độ nhai rất nhanh, ăn xong một miếng lại cắn thêm miếng nữa, chẳng bao lâu sau, quả kuku to bằng quả anh đào đã bị cậu gặm sạch sẽ, chỉ còn sót lại cái hạt.

 

Ăn hết một quả, Thư Lê lại nâng một quả trứng chim nhỏ luộc lên, gặm gặm gặm như một chú chuột hamster, khi ăn đến lòng đỏ trứng thì hơi nghẹn, cậu liền uống một ít mật hoa cho nhuận họng.

 

Ngoàm ngoàm ngoàm, ăn ngon thật đấy.

 

Khi đói bụng, ăn gì cũng đều thấy ngon.

 

"Cạch..."

 

Ăn hết một nửa số thức ăn trong đĩa, cuối cùng cậu cũng thấy no.

 

Thư Lê xoa xoa cái bụng nhỏ tròn vo, nhìn đồ ăn còn dư lại, hơi khó xử nhìn Tinh Linh Vương: "Em... Em ăn không nổi nữa rồi."

 

Tinh Linh Vương đưa cậu một chiếc khăn tay nhỏ: "Không ăn nổi thì không ăn nữa."

 

Thư Lê nhận lấy chiếc khăn tay nhỏ, lau miệng và ngón tay, sau khi lau xong, cậu nắm chặt chiếc khăn trong tay.

 

Chiếc khăn buổi chiều Tinh Linh Vương đưa cho cậu lau mồ hôi vẫn còn cất trong nhẫn trữ vật, bây giờ lại đưa cậu thêm cái nữa, vậy cậu có nên vào phòng tắm giặt sạch để đưa cho y luôn không?

 

Khi cậu đang do dự, Tinh Linh Vương đã bưng đĩa thức ăn trên bàn lên, đứng dậy và nói: "Bây giờ nửa đêm rồi, em ngủ tiếp đi."

 

Thư Lê thấy y rời khỏi phòng, vô thức duỗi tay, gọi khẽ: "Vương ơi..."

 

"Sao thế?" Tinh Linh Vương một tay gỡ áo ngoài vào áo choàng trên giá áo xuống, nghiêng đầu nhìn tiểu yêu tinh đang đứng trên bàn.

 

Thư Lê ngượng ngùng, vuốt vuốt cái đầu xù của mình, đỏ mặt, nói: "Cảm... Cảm ơn ngài."

 

Thật không thể tin được, Tinh Linh Vương cao quý lại đặc biệt ở lại chăm sóc cậu, cho đến khi cậu thức dậy, ăn no xong mới ân cần rời đi.

 

Khóe miệng Tinh Linh Vương khẽ cong, y dịu dàng nói: "Chúc ngủ ngon, bé con Sperion."

 

"Chúc ngủ ngon, Vương." Thư Lê đặt tay phải lên trước ngực, hành lễ cung kính.

 

Cho đến khi Tinh Linh Vương rời khỏi phòng, cậu mới đúng dậy, ngây ngốc nhìn cửa phòng đóng chặt.

 

Dù thành Thủy Tinh không náo nhiệt như Cây Thần, nhưng cậu lại cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp vô tận, hoàn toàn không hề thấy cô đơn, trống vắng.

 

Hôm nay là một ngày rất phong phú, nhưng cũng vô cùng mệt mỏi, dù đã ngủ một giấc nhưng cậu vẫn cảm thấy mệt mỏi y như cũ.

 

Cậu ngáp một cái, định quay về giường ngủ tiếp.

 

Nhưng, trước khi đi ngủ, cậu phải đi tắm cái đã.

 

Cậu có cảm giác như cơ thể mình đã được lau qua, không có mùi mồ hôi, nhưng vì lý do tâm lý nên cậu cảm thấy nếu không tắm thì cơ thể vẫn chưa sạch.

 

Cậu mở cửa, bay vào phòng tắm.

 

Trong phòng tắm có một vò lớn chứa đầy nước sạch, cùng với các dụng cụ vệ sinh phù hợp với tiểu yêu tinh.

 

Thư Lê cầm lấy gáo múc nước, định múc nước tắm vào chiếc bồn gỗ, nhưng vừa đưa gáo xuống, cậu lập tức khựng lại.

 

[Hãy để ma pháp trở thành bản năng của chính mình.]

 

Cậu nhớ đến câu văn trong cuốn sách ma thuật ấy, mím chặt môi, buông gáo múc nước xuống, lấy pháp trượng trong nhẫn trữ vật ra.

 

Hả?

 

Pháp trượng của cậu đâu rồi?

 

Thư Lê nhíu đôi lông mày thanh tú, vỗ cánh bay ra khỏi nhà tắm, tìm khắp phòng một lượt, trông thấy pháp trượng được đặt trên bàn.

 

Cậu nhặt lên nhanh chóng.

 

Chắc chắn là Tinh Linh Vương đã thuận tay đặt ở đây khi đưa cậu về.

 

Cậu bay trở lại nhà tắm, cầm pháp trượng, nhắm thẳng vào vò nước, trước khi đọc thần chú, cậu tưởng tượng kỹ càng trong đầu một lượt.

 

Cậu muốn dẫn nước trong vòi nước vào bồn gỗ.

 

Không thể quá nhiều, không thể quá ít, lượng nước phải vừa đủ.

 

Ước lượng thể tích của cái bồn gỗ xong, Thư Lê cất tiếng thì thầm: "Hỡi thần nước Hildane Getty vĩ đại, tôi là Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố Nước ngưng tụ lại quanh tôi, giúp chiếc bồn gỗ được lấp đầy bởi nước..."

 

Qua quãng thời gian dài luyện tập vào buổi chiều, cậu đã thành thạo việc tư duy để cụ thể hóa ma pháp.

 

Hình ảnh trong đầu ngay lập tức hiện lên rõ ràng.

 

Khi niệm thần chú xong, trên đỉnh pháp trượng tụ lại một ánh sáng màu xanh lam, ánh sáng màu xanh lam ấy bay vào vò nước, gương mặt bình tĩnh như mặt nước của cậu ngay lập tức trở nên kích động.

 

Thư Lê vung pháp trượng, một cột nước nhỏ bay theo ánh sáng màu xanh lam, chảy thành hình vòng cung vào trong chiếc bồn gỗ.

 

Khi chiếc bồn gỗ đầy được khoảng 80%, ánh sáng màu xanh lam biến mất, cột nước cũng rơi trở lại vò nước.

 

Thư Lê thu pháp trượng lại, thở phào một hơi rồi mỉm cười.

 

Ha ha, mình thành công rồi!

 

Cậu nhanh chóng cởi bỏ quần áo, lộ ra thân hình trắng nõn nà, bay lơ lửng giữa không trung, đầu chúc xuống, hai tay hai chân khép chặt, tạo dáng như đang chuẩn bị nhảy cầu.

 

"Ùm..."

 

Nhảy vào bồn gỗ một cách hoàn hảo, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

 

"Phù~"

 

Cậu thò đầu lên khỏi mặt nước, lắc đầu như chú cún con, khiến những giọt nước vương gắp sàn nhà.

 

Tắm vào ban đêm hơi lạnh, cậu xoa xoa cánh tay, cố làm cho cơ thể mình trở nên ấm hơn, xoa mãi xoa mãi mà vẫn cảm thấy lạnh.

 

Cậu lau sạch nước trên mặt, nghiêng đầu nghĩ, sao mình lại không sử dụng ma pháp để làm nước ấm lên chứ?

 

Nói làm là làm, cậu leo lên mép bồn gỗ, vỗ vỗ đôi cánh sau lưng.

 

Cánh của tiểu yêu tinh có một lớp màng bảo vệ, chống thấm nước, những giọt nước đọng lại trên đó, chỉ cần vỗ nhẹ một cái là tự động chảy xuống.

 

Cậu lấy pháp trượng trong nhẫn trữ vật ra, cái mông *****, cậu đứng trên mép bồn gỗ, niệm thần chú: "Hỡi thần Lửa Alfama Chips vĩ đại, tôi là Sperion của Rừng Rậm Yêu Tinh. Xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố Lửa ngưng tụ đến bên tôi, đun ấm chiếc bồn gỗ chứa đầy nước lạnh kia..."

 

Các nguyên tố Lửa đang bay tự do trong không khí nghe thấy tiếng của Ma Pháp Sư học việc thì lập tức tụ lại, hình thành một khối dẻo quánh như Slime, rồi cháy thành một ngọn lửa nhỏ ở đỉnh của pháp trượng.

 

Thư Lê dẫn ngọn lửa nhỏ đến bồn gỗ, ngọn lửa tức khắc áp sát mặt nước, chầm chậm đốt nóng.

 

Vài phút sau, hơi nước bốc lên từ bồn gỗ, ngọn lửa cũng bị dập tắt.

 

Công việc hoàn tất!

 

Thư Lê cất pháp trượng đi, tự khen sự thông minh, lanh lợi của mình.

 

Thư Lê nhúng ngón tay nhỏ của mình vào thử nước.

 

Nhiệt độ vừa vặn!

 

Thư Lê yên tâm thả mình vào bồn nước, trong miệng bật ra tiếng kêu thỏa mãn, thoải mái hất nước lên mặt, cậu hát một bài.

 

"Sperion dũng cảm... Không sợ..."

 

Cậu nhanh chóng sửa lời, đổi thành một bài hát thiếu nhi ở thế giới ban đầu.

 

"... Tôi thích đi tắm, chú rùa đen bị ngã..."

 

Sau khi tắm rửa khoan khoái xong, cậu rời khỏi bồn gỗ, lau khô người rồi mặc đồ ngủ rộng thùng thình, thoải mái vào.

 

Tóc vẫn ướt, cậu lau bằng khăn lông thì không thể khô nhanh được, vì thế, cậu lại lấy pháp trượng ra, niệm một câu thần chú hệ Gió.

 

Rất nhanh, gió đã cuốn nước còn sót lại trên tóc đi.

 

Ma pháp dùng tiện thật đấy!

 

Đương nhiên, nếu thần chú đơn giản hơn thì càng tốt!

 

Thư Lê dọn dẹp đồ dùng tắm rửa xong, cậu lại đi giặt sạch hai chiếc khăn tay mà Tinh Linh Vương đưa cho cậu, sau đó dùng ma pháp hệ Gió hong khô, gấp lại ngay ngắn, cất vào nhẫn trữ vật, định sáng ngày mai mang đi trả lại cho Tinh Linh Vương.

 

Làm xong nhiều chuyện như vậy, đêm đã khuya, cậu tắt đèn đá ma thuật đi, vùi mình vào lớp chăn êm ái, thư thái chìm vào giấc chiêm bao.

 

Một lúc lâu sau, cậu lại mở bừng mắt.

 

Thì... Hình như cậu cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó.

 

Là chuyện gì nhỉ?

 

Cậu cố gắng nhớ lại, nghĩ một hồi lâu, thật sự không nghĩ ra được, cậu chỉ đành từ bỏ.

 

Thôi đi ngủ trước đã, dậy rồi nói sau.

 

Sau khi nhắm mắt lại lần nữa, cậu yên tâm đi ngủ.

 

"...Cạch..."

 

Một âm thanh kỳ lạ vang lên, làm cậu giật thót tim, cậu vội vàng xoay người ngồi dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Đêm qua, Cây Mẹ Tinh Linh tìm cậu nói chuyện phiếm, cậu đã đồng ý lúc chạng vạng chiều nay sẽ đến ngắm lá cây của nàng. Nhưng kết quả là, buổi chiều luyện tập ma pháp quá mệt mỏi nên cậu đã ngủ hết cả chiều, nên đương nhiên không cách nào đi thăm Cây Mẹ được.

 

Vừa mới đặt lưng xuống giường, cậu cảm thấy như đã quên mất chuyện gì đó, bây giờ nghe thấy tiếng động này, cuối cùng cậu đã nhớ ra.

 

"Sperion bé nhỏ ơi... Ta chờ con lâu lắm rồi đấy..."

 

Thư Lê chần chờ giây lát, xốc chăn lên, bước xuống giường.

 

"Xin lỗi nhé, buổi chiều con mệt quá nên lỡ ngủ quên mất."

 

Đã hứa mà không làm là lỗi do cậu, cậu phải dũng cảm thừa nhận lỗi sai của bản thân mình.

 

"Không sao đâu... À thì... Hiện giờ con có thể đến thăm ta không?"

 

Cây Mẹ hỏi rất dè dặt.

 

Nếu đổi lại là trước đây, Thư Lê chắc chắn sẽ không đi ra vườn thăm Cây Mẹ Tinh Linh vào lúc nửa đêm như vậy, nhưng hôm nay do cậu thất hứa trước nên cậu không thể để nàng thất vọng thêm được nữa.

 

"Được thôi."

 

Cậu không hề do dự, bay ra khỏi cửa sổ.

 

Ngoài trời tối om, trông rất rợn người, hơn nữa, cả khu vườn chỉ có một tiểu yêu tinh là cậu, ra ngoài một mình cần phải có sự dũng cảm.

 

Nhưng nơi đây là thành Thủy Tinh của Vương quốc Tinh Linh, là nơi an toàn nhất, trừ bóng đêm ra thì không còn nguy hiểm nào khác.

 

Thư Lê mở hé cửa sổ, ngẩng đầu ưỡn ngực, bay vào trong vườn.

Bình Luận (0)
Comment