Xuyên Thành Bé Con Ở Vương Quốc Tinh Linh

Chương 90

Thư Lê lao mình lên chiếc giường mềm mại, miệng bật ra tiếng "hừ hừ".

 

Mệt mỏi quá đi mất ~

 

Sau khi bị Elliott rượt đuổi suốt mười mấy phút quanh trang trại, cậu bỗng nhiên nhớ ra sau lưng mình có cánh, vội vàng vỗ vỗ, bay lên trời, tìm được chút không gian để thở.

 

Ai mà ngờ, Elliott xảo quyệt lại sử dụng ma pháp hệ gió để bay lên không trung, tiếp tục đuổi theo rồi lấy gậy chọc cậu.

 

Nhịn được đến vậy thì còn gì không nhịn được nữa?

 

Thư Lê bất chấp tất cả, phản công.

 

Dù không đánh lại được thì cậu cũng phải giành lại thể diện. Cánh cậu vừa thu về, cậu lập tức rơi xuống đất, giơ cây gậy dài lên, "hây" một tiếng, tấn công Elliott vừa đáp xuống đất.

 

Elliott nhẹ nhàng hóa giải một chiêu này, sử dụng cây gậy dài một cách điêu luyện, liên tục đỡ những cú tấn công, miệng còn không ngừng nói những lời tức chết người không đền mạng.

 

"Chậm quá, anh sắp ngủ đến nơi rồi đây."

 

"Buổi trưa ăn nhiều thế cơ mà, trôi đi đâu hết rồi?"

 

"Sức gì mà nhẹ hều, muỗi còn mạnh hơn cả em."

 

"Không có tí kỹ thuật nào, sơ hở chồng chất."

 

"Nhanh lên nào, nhanh hơn nữa, anh chuẩn bị phản công đây..."

 

Thư Lê bị khơi dậy tinh thần chiến đấu, thề sẽ đánh bại anh, sử dụng hết tất cả chiêu thức, tấn công điên cuồng.

 

Từ 8 tuổi trở đi, tiểu yêu tinh sẽ bắt đầu học võ và các môn vũ khí, bao gồm võ đối kháng, kỹ thuật di chuyển, sức bật, bắn cung, kiếm thuật và khiên chắn.

 

Thư Lê học hai năm, tự nhận mình có chút căn bản, đấu ngang tay với các tiểu yêu tinh khác thì không thành vấn đề.

 

Nhưng khi đối thủ đổi thành chiến binh hàng đầu của tộc tinh linh, cậu hoàn toàn không có cơ hội thắng, bị trêu đùa như một chú gà con.

 

Nhưng gà con cũng biết giận đấy, nóng nảy là sẽ xù lông ngay!

 

Thư Lê áp dụng toàn bộ kỹ thuật vật lộn mà thầy giáo yêu tinh đã dạy cậu, vung cây gậy dài đầy uy lực như hổ vồ mồi.

 

Dần dần, Elliott không còn chế nhạo nữa mà bắt đầu chỉ dạy kỹ thuật.

 

"Tấn công bên trái, đâm đi, đừng chém."

 

"Lực không đủ thì lấy kỹ thuật bù vào, học cách phát huy sở trường, né sở đoản."

 

"Tốc độ phải nhanh, lực phải dồn đến đầu gậy."

 

"Rút gậy phải dứt khoát, tránh để đối thủ bắt được."

 

"Cơ thể linh hoạt lên, đừng đứng đờ ra như khúc gỗ."

 

Thư Lê vô thức nghe theo chỉ dẫn của Elliott, sửa chữa thiếu sót của mình, từ những cú đánh lộn xộn ban đầu của mình, động tác dần dần đâu ra đấy, gọn gàng lưu loát, vung gậy rất ra hình ra dáng.

 

Mặc dù cuối cùng ngay cả tà áo của Elliott cậu cũng không chạm đến được, nhưng Thư Lê đã không còn nóng vội như trước nữa mà trở nên điềm tĩnh hơn.

 

Elliott cố ý kích thích tinh thần chiến đấu của Thư Lê, dạy cậu các kỹ xảo đấu võ, sau khi Thư Lê hiểu được suy nghĩ của Elliott, cậu lập tức chăm chú học hỏi.

 

Hai người đánh qua đánh lại suốt hai tiếng đồng hồ, cho đến khi mặt trời khuất núi mới kết thúc.

 

Thư Lê nằm thẳng xuống nền đất, mệt như chó.

 

Elliott sảng khoái tinh thần, ngồi xổm bên cạnh cậu, duỗi ngón tay chọc nhẹ vào má Thư Lê, Thư Lê trừng mắt nhìn lại.

 

May mà Tinh Linh Vương xuất hiện, Elliott lập tức nghiêm chỉnh, đứng sang một bên.

 

Khi Tinh Linh Vương hỏi liệu có cần y ôm cậu về lâu đài Thủy Tinh hay không, Thư Lê gắng gượng ngồi dậy, tự thi triển thuật thanh lọc không tiếng động, xua tan mệt mỏi cho mình.

 

Về đến lâu đài Thủy Tinh, cậu lê bước chân nặng như đổ chì vào phòng.

 

Tuy rằng đã thanh lọc cơ thể nhưng thể lực bị tiêu hao quá nhiều, cậu vẫn không muốn động đậy tí nào.

 

Cao su thời gian một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng ngồi dậy, rời khỏi giường rồi bước vào phòng tắm. Lợi ích khi học ma pháp chính là có thể tự tạo cho mình một vòi hoa sen bằng ma pháp bất cứ lúc nào.

 

Cậu dẫn nước từ trong bồn ra, ngưng tụ thành một quả cầu, lơ lửng trong không trung, rồi biến nó thành hàng trăm tia nước khác, dội xuống người mình.

 

Để tắm thoải mái hơn, Thư Lê lại sử dụng ma pháp hệ lửa giúp nước ấm hơn.

 

Nước ấm xối lên người quả là thoải mái, các cơ bắp đau nhức đều được xoa dịu.

 

Lúc này, cậu cảm thấy may mắn vì mình biết cả bảy hệ ma pháp, sử dụng tiện lợi quá trời!

 

Cậu vừa hát ngâm nga vừa vui vẻ tắm rửa, xả sạch bọt xà phòng trên người. Khi trông thấy vết bầm trên bắp chân, cậu chợt nảy ra một ý, thử sử dụng ma pháp không tiếng động hệ cỏ.

 

Cậu lấy pháp trượng ra, chỉ vào vị trí vết bầm, thầm niệm thần chú trong lòng.

 

[Hỡi thần Cỏ - Oroman Pas vĩ đại, xin ngài hãy ra lệnh cho nguyên tố cỏ ngưng tụ đến bên tôi, chữa lành mọi vết thương trên cơ thể này, để làn da tôi khôi phục như lúc ban đầu.]

 

Cậu nhìn chăm chú vào đỉnh của pháp trượng, vui mừng khi thấy ánh sáng màu xanh lục tụ lại một chỗ, ánh sáng xanh ấy rơi xuống những nơi bầm tím trên bắp chân, như đang nhẹ nhàng thoa một lớp thuốc mỡ lên đó. Chẳng bao lâu sau, vết bầm biến mất, làn da đã lại trắng mịn không tì vết như lúc ban đầu.

 

Woa!

 

Ngầu quá đi mất!

 

Không ngờ lại thành công ngay trong lần *****ên!

 

Thư Lê phấn khích hét lên một tiếng, quơ chân múa tay đầy vui mừng. Được tinh linh Cỏ công nhận quả nhiên có chỗ khác biệt, dễ dàng thi triển thành công ma pháp không tiếng động ngay lập tức.

 

Phải chi thần chú ngắn gọn thêm chút nữa thì càng tuyệt vời hơn.

 

Chẳng hạn như trong ảo cảnh, cậu nghe thấy Tinh Linh Vương chỉ niệm vài từ thôi mà đã phóng được ra ma pháp cường đại rồi.

 

Nếu ma pháp không tiếng động của cậu cũng được rút ngắn chỉ còn vài chữ, chẳng phải sẽ gần như trở thành ma pháp tức thì hay sao?

 

Thư Lê hớn hở thu hồi pháp trượng, tiếp tục loay hoay kỳ cọ, bỗng nhiên, cậu cảm nhận được một ánh mắt kỳ quái đang nhìn mình chằm chằm, cậu quay phắt đầu lại và kinh sợ khi phát hiện ra một cô búp bê mini màu xanh lục đang ngồi vắt vẻo trên gương.

 

"Aaa... Chị chị chị..."

 

Hai tay cậu che chắn nửa thân trên, ngẫm lại thì thấy không ổn lắm, lại vội vàng che phía dưới, cảm giác vẫn chưa đủ, đôi cánh nhanh chóng khép lại về đằng trước, quấn chặt lấy bản thân, hoảng loạn nhìn chằm chằm vào tinh linh Cỏ mini.

 

"Sao... Sao chị lại ở đây?" Mặt cậu đỏ bừng.

 

Tinh linh Cỏ nghiêng đầu: "Không phải em triệu hồi chị sao?"

 

"Em... Em có đâu..." Thư Lê khóc không ra nước mắt.

 

"Khi nãy em đã thi triển thuật phục hồi hệ cỏ phải không?" Tinh linh Cỏ tao nhã bắt chéo hai chân, mái tóc như cành liễu rủ, lay động như thể có sinh mệnh.

 

Thư Lê nghe xong, hối hận muốn đứt cả ruột.

 

Sao cậu đần thế, sao lại đi thi triển ma pháp hệ cỏ trong lúc tắm chứ?

 

Hóa ra ăn gian cũng phải trả một cái giá đắt!

 

Hu hu~

 

"À thì... Em xin lỗi... Từ nay về sau, em cam đoan sẽ sử dụng ma pháp cẩn thận! Vậy nên... Hiện giờ em có thể... Mời chị ra ngoài một lát được không?"

 

Cậu nói ấp a ấp úng, đôi mắt ướt rượt như sắp bật khóc, gương mặt đỏ bừng như mông khỉ.

 

Tinh linh Cỏ nhìn dáng vẻ khó xử của cậu, che miệng cười, đôi mắt xinh đẹp như đang cố tình đánh giá từ trên xuống dưới một lượt: "Em đừng căng thẳng, chị sẽ không kể cho người khác về tình huống không mảnh vải che thân của em đâu."

 

"... Em cảm ơn."

 

Em cảm ơn chị lắm!

 

Dưới ánh nhìn ngượng ngùng của Thư Lê, tinh linh Cỏ hóa thành vô số đốm sáng xanh lục, biến mất trong không trung.

 

Thư Lê thở dài thườn thượt, dang rộng đôi cánh, đầu cúi thấp, vẻ mặt ủ rũ như cà tím phơi sương.

 

Sau khi tắm xong, cậu sử dụng ma pháp hệ gió để hong khô tóc, thay bộ đồ mới, ỉu xìu đi về phía nhà ăn.

 

"Nhóc Sperion, em sao vậy?"

 

Tinh linh đi ngang qua quan tâm hỏi chuyện.

 

Thư Lê lắc đầu: "Em... Em không sao hết, em chỉ đang thấy hơi đói thôi."

 

"Cậu nhóc đáng thương, mau đi ăn cơm đi!"

 

"Vâng ạ!"

 

Thư Lê xoa cái bụng lép kẹp, tạm thời gạt sự cố trong phòng tắm ra sau đầu.

 

Bước vào nhà ăn, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cậu không kìm được mà ***** nhẹ khóe miệng.

 

"Ôi, chiến binh nhỏ của chúng ta tới rồi." Elliott nhìn Thư Lê mới vừa tắm rửa xong, tỏa ra mùi hương dễ chịu, không nhịn được muốn xoa một lúc.

 

Thư Lê nhanh tay lẹ mắt né tránh, ánh mắt tinh tường trông thấy Tinh Linh Vương, cậu lập tức chạy tới nhanh như thỏ, trốn sau lưng y, ló đầu ra làm mặt quỷ với Elliott.

 

Elliott buông tay rồi tìm một cái bàn ăn ngồi xuống.

 

Mối đe dọa đã được giải quyết, Thư Lê bước ra từ sau lưng Tinh Linh Vương, cung kính hành lễ với y.

 

Tinh Linh Vương nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu: "Có chuyện gì sao?"

 

Thư Lê ngẩn người mất một lát, vô thức đáp lời: "Không... Không có chuyện gì cả."

 

Tinh Linh Vương nhận ra tâm trạng cậu đang ủ dột sao?

 

Tinh Linh Vương dẫn cậu đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống, ôn hòa nói: "Nếu có chuyện gì phiền lòng thì em có thể nói với ta."

 

Thư Lê do dự rồi hỏi: "Vương, à thì... Sau khi được tinh linh nguyên tố công nhận, mỗi lần khi em thi triển ma pháp thì chị ấy đều sẽ xuất hiện sao?"

 

Tinh Linh Vương tỉ mỉ lau từng ngón tay, thấy ánh mắt lo lắng của yêu tinh thiếu niên, y mỉm cười: "Theo lý thì không."

 

Thư Lê chớp mắt: "Theo lý?"

 

Tinh Linh Vương giải thích: "Tinh linh nguyên tố không bị ràng buộc, di chuyển tự do, thích đi đâu thì đi đấy."

 

Đôi tai nhọn của Thư Lê lập tức rủ xuống, rõ ràng là đang thất vọng.

 

Cũng có nghĩa là, tinh linh Cỏ sau này vẫn sẽ xuất quỷ nhập thần y như vậy.

 

Tinh Linh Vương đã đoán được đại khái có lẽ tinh linh Cỏ đã gây áp lực tâm lý cho tiểu yêu tinh, y an ủi cậu: "Xung quanh chúng ta luôn tràn ngập các nguyên tố tự nhiên, em cảm thấy phiền phức vì chuyện đó sao?"

 

Thư Lê suy nghĩ rồi lắc đầu.

 

Nguyên tố tự nhiên giống như không khí, sao cậu có thể cảm thấy phiền phức chứ?

 

Tinh Linh Vương nói tiếp: "Về bản chất, tinh linh nguyên tố không khác gì các nguyên tố bình thường cả, đừng để ý."

 

Thư Lê bị thuyết phục, cảm giác xấu hổ trong lòng vơi bớt phần nào, cậu cầm trái cây lên, cắn một miếng thật to.

 

Sau bữa tối, các tinh linh kéo nhau đến sảnh cung điện vui chơi giải trí, ca hát nhảy múa, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.

 

Sau khi Thư Lê lớn hơn, cuối cùng cậu cũng không cần đứng trên bàn để khiêu vũ nữa.

 

Hết tinh linh này đến tinh linh khác mời cậu nhảy đôi, Thư Lê nhất thời không biết nên chọn ai, đúng lúc đó, Saiya chen qua đám đông, nhanh chân giành trước.

 

Dù cậu chỉ cao có 1m4 nhưng cậu vẫn kiên quyết nhảy bước nam.

 

Saiya phối hợp nhảy xong một điệu, sau khi kết thúc, cô cất lời khen ngợi: "Sperion, em nhảy đẹp lắm."

 

Thư Lê thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng nói: "Em cảm ơn."

 

Elliott chen vào đám đông, nắm lấy tay Thư Lê, lịch thiệp dò hỏi: "Nhóc Sperion đáng yêu, anh có thể mời em cùng nhảy một điệu được không?"

 

Thư Lê rút tay về, lè lưỡi với anh rồi từ chối: "Xin lỗi anh nhé, em mới vừa nhảy xong một điệu, thấy hơi mệt rồi!"

 

Nếu khiêu vũ với Elliott, cậu chắc chắn sẽ bị ép phải nhảy bước nữ, không thèm đâu, hừ hừ~

 

Thư Lê rời khỏi sàn nhảy, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, rồi lấy một cây đàn hạc nhỏ từ trong nhẫn trữ vật ra.

 

Cây đàn hạc này là món quà Tinh Linh Vương đã tặng cho cậu, chỉ cần giải trừ phong ấn là nó có thể trở lại kích thước bình thường.

 

Thư Lê khẽ đọc thần chú, ngay lập tức, cây đàn hạc tí hon đã biến thành một cây đàn hạc lớn, nặng trĩu, cần phải ôm lấy nó mới chơi được.

 

Điệu nhạc mới đã bắt đầu, cậu lắng nghe âm thanh, ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, theo nhịp điệu, gia nhập vào hàng ngũ những người chơi đàn.

 

Ở lại Vương Quốc Tinh Linh suốt 5 năm, cậu học được rất nhiều bản nhạc, thường chỉ cần nghe qua một lần là có thể chơi được. Tài năng âm nhạc của cậu có thể nói là thiên phú trời cho, được các tinh linh khen ngợi không ngớt lời.

 

Bản nhạc này là [Khúc ca vùng đất lớn] thường được hát trong ngày Hạ Chí, Thư Lê nhẹ nhàng gảy đàn thành nhạc.

 

"Khi sao sớm mọc lên là lúc

 

Sao đêm biến mất nơi cuối chân trời

 

Bóng đêm qua đi

 

Vùng đất lớn đón chào ánh sáng đã lâu không thấy

 

Thần Mùa Xuân mang theo làn gió nhẹ và cơn mưa phùn

 

Tưới mát vùng đất lớn khô cằn

 

Vạn vật sinh sôi nảy nở

 

..."

 

Thư Lê nghe thấy giọng hát thánh thót, không kìm được quay phắt đầu lại, nhìn Tinh Linh Vương đang vừa đàn vừa ngâm thơ.

 

Câu tiếp theo hẳn là ca ngợi vị thần Lauvene Hudface vĩ đại của vùng đất lớn.

 

Cậu mở miệng định hát cùng Tinh Linh Vương, khi vừa cất lên hai từ "vĩ đại" thì cậu ngạc nhiên phát hiện y đã đổi lời.

 

"Sperion dũng cảm

 

Cưỡi chim Sekern bay về phương Bắc

 

Triệu hồi tinh linh Cỏ

 

Thanh lọc vùng đất lớn hoang vu

 

Cứu rỗi vô số vong hồn đã chiến đấu vì ánh sáng

 

Sperion dũng cảm

 

Em là con của ánh sáng, là anh hùng của chúng ta

 

..."

 

Thư Lê ngừng gảy đàn, ngây ra như phỗng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

 

Không không không không...

 

Vì sao bỗng nhiên lại thay đổi lời bài hát chứ?

 

Aaaa!

 

Xấu hổ quá đi mất, aaa...

 

Hóa ra ngài là một Tinh Linh Vương như vậy!!!!

 

Thư Lê ngượng đến nỗi muốn đào một cái hố chui xuống đất.

 

Nhưng các tinh linh có vẻ thấy cậu vẫn chưa đủ xấu hổ, nghe một lần lời bài hát mà Tinh Linh Vương hát, tất cả đều ghi nhớ ngay lập tức, khi hát đến lần thứ hai, họ đồng thanh cất tiếng ca, trong khoảnh khắc ấy, cả đại sảnh lộng lẫy vang vọng câu "Sperion dũng cảm".

 

Thư Lê sống không còn gì luyến tiếc, ngẩng đầu nhìn trần cung điện tinh xảo.

 

Hủy diệt tất cả đi! Cậu mệt rồi...

 

Sau khi bài hát phổ từ thơ kết thúc, Thư Lê cất đàn hạc đi rồi lao ra khỏi sảnh cung điện nhanh như một cơn gió, vội vã trở về phòng mình, cậu đóng sầm cửa lại đánh "rầm" một tiếng, nhảy lên giường, kéo chăn trùm kín người, co rúm cả người lại.

 

Hu hu! Xấu hổ quá quá quá quá đi mất!

 

Cậu ôm lấy khuôn mặt nhỏ nóng bừng, ngượng không biết phải làm sao.

 

Một lúc lâu sau, cảm giác xấu hổ dần tan biến, cậu vén chăn lên, hít thở không khí trong lành.

 

Sau khi hơi thở ổn định trở lại, cậu vỗ vỗ lên mặt mình, cố gắng phát huy tinh thần của A Q [1].

 

Không sao cả, đây là thao tác cơ bản nhất của tộc yêu tinh và tộc tinh linh, quen là được, quen là được.

 

... Quen được mới là lạ!

 

Thư Lê vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, dụi mạnh cho bớt xấu hổ.

 

Lăn qua lộn lại hơn nửa giờ, cậu lau mặt, tự nhủ phải bắt tay vào làm chuyện nghiêm túc rồi.

 

Tối qua ngủ say, cậu còn chưa kịp thanh lọc cho Cây Mẹ, hôm nay phải làm bù phần của ngày hôm qua.

 

Cậu vụng về thu hồi sức mạnh căn nguyên, cơ thể phát ra một luồng ánh sáng, chỉ trong nháy mắt lại hóa thành dáng vẻ tiểu yêu tinh chỉ cao mấy tấc.

 

Quần áo và phụ kiện trên người cũng biến nhỏ lại theo, cậu vỗ nhẹ đôi cánh, bay lên giữa không trung, xoay một vòng, cảm thấy vẫn là dáng người nhỏ nhắn thoải mái hơn.

 

Bảo sao các yêu tinh đều duy trì vóc người nhỏ bé khi sống ở Cây Thần.

 

Thư Lê đáp xuống mặt bàn, lấy chiếc bàn nhỏ và quyển sổ ra, bắt đầu viết nhật ký "xoẹt xoẹt xoẹt".

 

Ngày hôm qua đã xảy ra nhiều chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên phải ghi chép lại thật chi tiết để sau này có thể cho gia đình biết được những cuộc phiêu lưu kỳ thú của cậu ở thế giới khác.

 

Viết một mạch ba, bốn trang nhưng vẫn cảm thấy chưa đã, cậu đặt bút xuống. Đọc lại từ đầu tới cuối một lượt, hài lòng rồi mới thu dọn dụng cụ viết lách.

 

Tiếp theo, cậu phải đi tìm Cây Mẹ, thanh lọc nhánh cây và giấu quả kia đi.

 

Nếu thuận lợi thì sau mười ngày nữa, cậu có thể lén lút mang quả về được rồi.

 

Chú thích:

 

[1] Tinh thần A Q: là một nhân vật hư cấu, đại diện cho một kiểu người sống trong sự tự lừa dối và bào chữa cho bản thân, thay vì đối diện với thực tế và cải thiện cuộc sống.

 

Tinh thần A Q có thể hiểu là thái độ sống tự an ủi, biện minh cho thất bại hoặc sai lầm của bản thân bằng cách nghĩ rằng mình vẫn là người thắng cuộc hoặc rằng mọi điều xấu đều là do hoàn cảnh khách quan. Tính cách này thể hiện qua sự thiếu trách nhiệm, thiếu tự giác và thói quen bào chữa cho những thiếu sót của mình mà không có sự thay đổi hay cải thiện thực sự.

 

Trong xã hội, "tinh thần A Q" có thể ám chỉ những người không dám đối mặt với sự thật, thay vào đó tự dối mình, tìm lý do để cảm thấy tốt về bản thân dù thực tế có thể không phải như vậy.

Bình Luận (0)
Comment