Thư Lê cứ ngỡ mình sẽ ngủ quên, nào ngờ đồng hồ sinh học vẫn đánh thức cậu đúng giờ. Không những dậy sớm, cậu còn tràn đầy năng lượng, chẳng hề buồn ngủ chút nào.
Quả nhiên, người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn chấn hơn hẳn.
Cậu khe khẽ ngâm nga một giai điệu, giải phóng sức mạnh căn nguyên để tăng kích thước cơ thể, chỉnh trang lại bản thân thật tươm tất rồi bước ra ngoài với gương mặt rạng rỡ.
"Chào buổi sáng, Sperion!"
"Chào buổi sáng, Saiya! Hôm nay chị trông thật xinh đẹp!"
Miệng nhỏ của Thư Lê ngọt ngào như tẩm mật, Saiya nghe xong cười đến tít cả mắt.
"Ồ, Sperion bé nhỏ, hôm nay trông em vui vẻ thế, có chuyện gì hay ho à?" Elliott tò mò hỏi.
"Chuyện vui ư? Đương nhiên rồi!" Thư Lê hất cằm, ưỡn ngực đầy kiêu hãnh.
"Chuyện gì vậy? Kể cho mọi người nghe đi!" Elliott nháy mắt gợi chuyện.
"Đó là... Không nói cho anh biết đâu!" Cậu lè lưỡi tinh nghịch, rồi nhảy chân sáo bỏ chạy, để lại Elliott đứng ngẩn ra, trố mắt.
"Phụt..." Saiya bật cười.
Ngày nào Elliott cũng ghẹo trẻ con, nên giờ chắc anh bị ghét rồi nhỉ?
Ăn sáng xong, Thư Lê phấn chấn đến thư viện học tập. Nhìn thấy Tinh Linh Vương ngồi bên cửa sổ, cậu vội vàng hành lễ, cung kính nói lời cảm ơn.
Tinh Linh Vương mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao em lại cảm ơn ta?"\
Thư Lê nghiêm túc đáp: "Bởi vì có sự khích lệ của Vương, em mới đủ dũng khí làm những điều mình mong muốn."
Hôm đàm phán với Erfit, cậu đã lo lắng vô cùng. Nhưng những lời của Vương tựa như cây Định Hải Thần Châm, giúp cậu thêm vững lòng, dũng cảm tiến về phía trước.
Thư Lê cảm thấy vô cùng may mắn khi thuyết phục được Erfit thành công, thiết lập quan hệ hợp tác lâu dài. Có Erfit che chắn, cậu có thể đường hoàng chuyển quả con về mà không phải lo lắng điều gì.
Tinh Linh Vương nhìn ánh sao lấp lánh trong mắt chàng thiếu niên yêu tinh, thì dịu dàng cho cậu sự khẳng định và khen ngợi: "Trên con đường trưởng thành, kiên trì với niềm tin của mình là điều quý giá hiếm có."
Được Vương tán thưởng, lòng Thư Lê ngọt như mật, tinh thần học tập càng thêm hăng say.
Cả ngày hôm đó, cậu tràn đầy năng lượng, làm gì cũng nhiệt tình, ngay cả khi thi bắn cung với Elliott, thua liền hai mươi trận vẫn không hề nản chí.
Buổi tối, trở về phòng, cậu biến thành dáng vẻ nhỏ xíu, nằm rạp trên bàn học mini, chăm chú viết nhật ký. Những dòng chữ khải thư ngay ngắn dần chuyển thành thảo thư bay bổng, cảm xúc muốn bộc lộ như dòng chảy không thể ngăn lại.
Viết liền một mạch mười trang vẫn chưa thỏa mãn, cậu đặt bút xuống, đọc lại từ đầu, hài lòng gật gù.
Mải mê ghi chép, bất giác trời đã gần sang nửa đêm. Sau khi thu dọn gọn gàng, Thư Lê vỗ cánh bay ra khe cửa sổ, nhẹ nhàng chào Cây Mẹ rồi nhanh chóng chui vào thân cây, xuyên qua đường hầm không gian đến lãnh địa tinh linh hắc ám.
Hôm nay, mặt trời Wanaku vẫn chói chang gay gắt. Vừa ló đầu ra từ nhánh cây của Cây Mẹ, cậu lập tức có cảm giác như bản thân sắp phải tan chảy.
Vội vã trốn dưới một chiếc lá xanh đen, cậu lấy pháp trượng ra, chuẩn bị thanh tẩy cho Cây Mẹ trước khi làm việc khác.
Đúng lúc đó, một ánh mắt sắc bén khiến cậu giật mình cảnh giác. Cậu lập tức nằm rạp xuống, cẩn thận quan sát xung quanh để tìm kiếm chủ nhân của ánh mắt đó.
Là Erfit.
Thư Lê thầm thở phào.
Hôm nay hắn đến sớm thế nhỉ?
Tinh linh hắc ám vốn quen hoạt động về đêm, khi mặt trời lên cao, phần lớn bọn họ đều tránh nắng trong nhà. Chính vì vậy, Cây Mẹ cố tình chọn giờ trưa để Thư Lê đến thanh lọc, nhằm tránh sự dòm ngó của họ.
Tuy nhiên, Erfit là ngoại lệ.
Kể từ khi nhận công việc này, hắn luôn đến kiểm kê số quả ngay sau bữa trưa.
Trước đây, để tránh mặt Erfit, Thư Lê thường đến sớm hơn hoặc lặng lẽ ẩn nấp, đợi hắn kiểm kê xong rời đi mới bắt đầu công việc của mình.
Hôm nay, Erfit vẫn giữ thói quen như mọi khi. Đội mũ trùm chống nắng, một tay cầm sổ ghi chép, tay còn lại cầm bút lông đen, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhanh chóng hướng về những cành cây cao vút và ngay lập tức nhìn thấy tiểu yêu tinh mà hôm qua đã cùng hắn đàm phán.
Thư Lê thân thiện vẫy tay chào.
Nhưng Erfit vẫn không chút phản ứng, chỉ tiếp tục ghi chép số liệu như thể chưa nhìn thấy gì.
Thư Lê cũng không cần hắn đáp lại. Cậu giơ pháp trượng lên, tập trung thi triển Thuật Thanh Lọc bằng Ma Pháp Không Tiếng Động lên thân cây.
Một, hai, ba, bốn, năm... Hoàn thành.
Bây giờ cậu đã là một Ma Pháp Sư cao cấp, đã dư sức thi triển Thuật Thanh Lọc năm lần.
Tuy nhiên, Cây Mẹ đã bị bóng tối xâm thực suốt một thời gian dài. Nếu nàng đột ngột hấp thụ quá nhiều nguyên tố ánh sáng, nó sẽ kích thích lực lượng bóng tối còn sót lại, gây ra phản ứng dữ dội.
Sau khi hoàn thành thanh lọc, Thư Lê vỗ cánh bay lên, nhanh chóng tìm được quả nhỏ cần thanh lọc. Không chút do dự, cậu chổng mông nhỏ, chui tọt vào không gian chật hẹp do những tán lá tạo thành.
Nhờ thị lực sắc bén, Erfit dễ dàng thấy rõ từng động tác thuần thục của tiểu yêu tinh. Khóe môi khẽ cong lên, nhưng nụ cười chưa kịp hiện rõ đã nhanh chóng thu lại, đôi mày khẽ nhíu.
Suốt năm năm qua, hắn chưa từng phát hiện tung tích tiểu yêu tinh này. Nếu không phải cậu chủ động tự mình lộ diện, thì có lẽ đến giờ, hắn vẫn chưa thể biết đến được sự tồn tại của cậu.
Nhưng đã thỏa thuận hợp tác, thì hắn sẽ giữ lời. Nếu cậu cần được che chở, hắn sẽ bảo vệ cậu.
Hoàn thành thanh lọc, Thư Lê lập tức ôm lấy quả nhỏ, mắt sáng rực, nôn nóng hỏi Cây Mẹ:
[Onomisis, chúng ta có thể chuyển quả con số một về rồi phải không?]
Cậu nâng quả con xanh mướt trong tay, không nhịn được hôn nhẹ một cái, giọng dịu dàng: "Quả nhỏ, một lát nữa chúng ta sẽ về nhà."
"Đúng vậy, quả số một đã được thanh lọc hoàn toàn. Khi trở về thân chính, nó sẽ khai sinh một tinh linh ánh sáng thuần khiết."
Giọng nói dịu dàng của Cây Mẹ vang lên trong đầu Thư Lê.
[Tuyệt quá! Onomisis, chúng ta hành động ngay đi! Làm sao để chuyển? Con cần làm gì?]
Thư Lê thả quả nhỏ, đôi tai nhỏ khẽ rung lên đầy phấn khích.
"Một lát nữa ta sẽ cắt cuống quả. Con phải ngay lập tức dùng phép thuật hệ cỏ duy trì sức sống cho nó, sau đó đưa nó vào đường hầm không gian trong hệ thống rễ của ta. Khi về đến thân chính, hãy dùng phép thuật phục hồi hệ cỏ để nối lại cuống quả vào thân chính của ta."
[Hiểu rồi!]
Thao tác này không khó, nhất là khi bây giờ cậu đã nắm vững Ma Pháp Không Tiếng Động hệ Cỏ, tiết kiệm được kha khá thời gian.
"Bắt đầu..."
Giây tiếp theo, cuống quả đứt rời. Thư Lê phản ứng cực nhanh, giơ pháp trượng lên, thầm niệm thần chú. Một luồng sáng xanh bao bọc lấy quả số một, bảo vệ sinh mệnh yếu ớt bên trong.
Ánh sáng tỏa ra có phần nổi bật giữa màn đêm, nhưng Thư Lê không bận tâm. Cậu siết chặt quả con số một trong lòng, nhanh chóng chui vào thân cây. Trước mắt lóe lên một tia sáng, cơ thể lập tức xuyên qua đường hầm không gian, quay trở về sân vườn tinh linh.
Trong đêm đen, quả nhỏ như một ngọn đèn lấp lánh, tỏa ra ánh sáng xanh dịu dàng.
Thư Lê ôm nó, vỗ cánh bay lên, tìm đến ngọn cây rậm rạp nhất trên thân chính của Cây Mẹ. Đặt quả nhỏ lên một nhánh cây vững chắc, cậu nhắm mắt, thành kính thầm niệm Ma Pháp Không Tiếng Động.
[Hỡi tinh linh Cỏ, xin hãy dùng nguyên tố cỏ tinh khiết nhất để giúp Cây Mẹ và đứa con của người tái lập huyết mạch, khôi phục lại như ban đầu.]
"Như em mong muốn..."
Giọng nói dịu dàng của tinh linh Cỏ đột ngột vang lên. Hư ảnh nàng hiện ra giữa những tán lá Cây Mẹ. Đôi tay nàng khẽ vung lên, rắc xuống một trận ánh sáng xanh lấp lánh tựa những vì sao. Khi ánh sao chạm vào quả số một, một luồng sinh khí vô tận lan tỏa. Cuống quả tựa như có linh tính, tự tìm đến cành cây thích hợp nhất để bám rễ, an yên nảy nở.
Thư Lê đứng bên cạnh, tròn mắt há hốc mồm.
Quả số một đã kết nối thành công với thân chính của Cây Mẹ, hoàn mỹ đến mức không để lại chút dấu vết nào của ma pháp can thiệp.
"Tuyệt quá!" Cậu vội thu pháp trượng, vỗ cánh bay quanh quả số một, không ngừng xuýt xoa.
Tinh linh Cỏ uyển chuyển ngồi trên một cành cây, khẽ vén mái tóc đẹp như cành liễu, cười híp mắt nhìn tiểu yêu tinh nhỏ bé đang đầy phấn khích.
"Sperion, ban đêm em không ngủ là vì bận nối quả cho Cây Mẹ Tinh Linh sao?"
Thư Lê đang xoay tròn giữa không trung thì chợt khựng lại, khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc lộ ra vẻ bối rối như bị bắt quả tang.
Toang quá!
Vui quá nên quên mất tinh linh Cỏ có thói quen xuất hiện bất thình lình!
Lại còn niệm ma pháp trước mặt nàng, chẳng khác nào tự tay triệu hồi!
Ma pháp của tinh linh Cỏ có thể giúp quá trình dung hợp hoàn hảo hơn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc hành động "trộm quả" của cậu đã bị lộ tẩy.
"Quả con này từ đâu ra vậy?" Tinh linh Cỏ khoanh tay, chậm rãi hỏi, cố tình kéo dài giọng điệu đầy ẩn ý: "Đừng nói là... Lấy trộm từ bên tinh linh hắc ám đấy nhé?"
Thư Lê rũ tai xuống, chớp chớp đôi mắt xanh lục tròn xoe, chắp hai tay trước ngực, hạ giọng năn nỉ: "Pheris, xin chị giữ bí mật giúp em! Xin chị đấy!"
Pheris là tên của Tinh linh Cỏ, cậu từng nghe Tinh Linh Vương gọi nàng trong ảo cảnh.
Tinh linh Cỏ nghiêng người, tiến gần Thư Lê, cười nói: "Nếu em đã nhờ vả, vậy ta đành phải đồng ý thôi. Ai bảo ta không thể từ chối bé con yêu tinh dũng cảm đáng yêu cơ chứ?"
Mặt nhỏ của Thư Lê hơi đỏ: "Cảm... Cảm ơn."
Tinh linh Cỏ liếc nhìn quả nhỏ đang ấp ủ một bé con tinh linh, ánh mắt dịu dàng hơn hẳn, nhưng vẫn không quên trêu cậu thêm một câu.
"Sperion, em đem quả này về trực tiếp như vậy, không sợ Cây Mẹ sinh ra một nhóc tinh linh hắc ám sao?"
"Làm gì có chuyện đó!" Thư Lê phản bác ngay lập tức: "Em đã thanh lọc quả số một nhiều ngày rồi! Bây giờ nó không còn chút tạp chất của bóng tối nào nữa! Chính Cây Mẹ nói có thể chuyển về, em mới giúp mang về!"
"À, vậy à?" Tinh linh Cỏ bán tín bán nghi.
Thư Lê phồng má, đang định biện minh thêm thì hư ảnh Cây Mẹ chợt xuất hiện, giọng nói hiền từ vang lên giúp cậu minh oan.
"Pheris, đừng trêu trẻ con nữa." Cây Mẹ nghiêm nghị nói: "Ta có thể khôi phục thần trí và sinh cơ, phần lớn công lao thuộc về Sperion. Nhóc con này đã không màng nguy hiểm, liều mình giúp tộc tinh linh giữ vững tương lai. Công lao ấy, không thể xem nhẹ."
Tinh linh Cỏ nghe vậy, nụ cười bông đùa cũng dần thu lại, nàng nhìn sâu vào tiểu yêu tinh: "Xin lỗi vì lời nói vô tâm của ta."
Thư Lê vốn không giận, thấy Tinh linh Cỏ xin lỗi thì cậu vội vàng xua tay: "Không... Không sao đâu! Vì sự thịnh vượng của tộc tinh linh, em chỉ góp một chút sức nhỏ bé không đáng kể."
Nếu không có phúc lành của Tinh Linh Vương, cậu chẳng thể thi triển Thuật Thanh Lọc bằng Ma Pháp Không Tiếng Động. Nếu không nhờ đường hầm không gian từ hệ thống rễ của Cây Mẹ, cậu cũng chẳng thể đặt chân đến lãnh địa tinh linh hắc ám. Nếu không được tinh linh Cỏ công nhận, cậu vẫn chỉ là một Ma Pháp Sư trung cấp chưa thể lĩnh hội Ma Pháp Không Tiếng Động hệ mộc.
Một bé con yêu tinh khiêm tốn như thế, sao có thể không được yêu mến?
Tinh linh Cỏ nói: "Yên tâm, ta sẽ giữ bí mật cho em."
...Mặc dù có một vị Tinh Linh Vương đang lặng lẽ quan sát từ phòng đối diện, nhưng thế này không tính là tiết lộ bí mật đâu nhé!
"Cảm ơn chị." Thư Lê thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại, cậu chưa muốn để các tinh linh khác biết về "chiến công hiển hách" của mình. Nếu họ phát hiện, chắc chắn sẽ lo lắng rồi cấm tiệt cậu bén mảng đến lãnh địa tinh linh hắc ám nữa.
Còn rất nhiều quả vẫn chưa "trộm" về!
Cây Mẹ và tinh linh Cỏ đưa mắt nhìn nhau, dịu dàng nói: "Sperion, đêm đã khuya, con nên đi ngủ rồi."
Thư Lê nhìn quả con đang sinh trưởng trên cành Cây Mẹ, trong lòng có chút ngẩn ngơ.
Quá trình cấy ghép... Dường như quá đơn giản, khiến cậu chẳng cảm nhận được bao nhiêu thành tựu.
"Chúc ngủ ngon, Onomisis. Chúc ngủ ngon, Pheris... Chúc ngủ ngon, quả số một."
Trước khi rời đi, Thư Lê còn cố ý bay đến trước quả nhỏ, ***** hai lần rồi mới luyến tiếc quay về phòng mình.
Cậu tưởng mình sẽ phấn khích đến mất ngủ, nào ngờ cơ thể thiếu niên ham ngủ, vừa chui vào chăn mềm, cọ xát vài cái đã chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, Thư Lê bị tiếng ồn ào từ sân vườn đánh thức.
"Ôi, Thần Ánh Sáng trên cao! Cây Mẹ kết quả rồi!"
"Thần Ánh Sáng đã nghe thấy lời cầu nguyện của chúng ta sao? Cây Mẹ không chỉ hồi phục một nửa sức sống, mà còn có quả nữa!"
"Hơn năm trăm năm rồi, tộc tinh linh cuối cùng cũng đón chào sinh mệnh mới!"
"Elliott, cậu không còn là tinh linh trẻ nhất của tộc nữa rồi!"
"Tất cả điều này đều là... Công lao của..."
"Đúng vậy...Cảm ơn em ấy đã làm tất cả vì tộc tinh linh."
"Suỵt..."
Thư Lê dụi mắt, mái tóc rối bù xù, mơ màng bò ra khỏi chăn. Cậu vỗ cánh bay đến cửa sổ, nhìn xuống sân vườn.
Qua lớp kính, chỉ thấy tinh linh tụ tập đông đúc, ai nấy đều vô cùng xúc động. Ngay cả những tinh linh kiệm lời nhất cũng lắp bắp chẳng thành câu, vui sướng đến mức nhảy múa như trẻ nhỏ.
Ồ, có vẻ như họ đã phát hiện ra... Cây Mẹ thực sự có một nhỏ con trên cành rồi.
Thư Lê tinh thần phấn chấn, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
Quả nhiên, giúp người chính là cội nguồn của niềm vui.
Mặc dù các tinh linh không biết rằng Cây Mẹ kết quả có một nửa công lao của cậu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt hân hoan của họ, trong lòng cậu cũng cảm thấy ngọt ngào.
Sau khi đứng ngắm một lúc, cậu bay vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi đường hoàng bước ra sân. Đến dưới Cây Mẹ, cậu ngẩng đầu nhìn lên quả nhỏ trên cành, rồi phóng đại giọng đầy hào hứng: "Oa oa oa! Cây Mẹ kết quả rồi nè!!!! Tuyệt quá!!!"
Cậu vừa kêu lên, những tinh linh biết sự thật liền quay sang nhìn cậu, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
Thư Lê tiếp tục diễn xuất: "Mọi người nhìn này, quả này xanh mơn mởn quá! Chắc chắn sẽ sinh ra một em bé tinh linh đáng yêu và xinh đẹp."
"Khụ, đúng... Đúng vậy, Sperion nói rất đúng!" Saiya vừa nói vừa xoa đầu cậu, sau đó lấy từ túi đựng đồ ra một hộp nhỏ tinh xảo: "Hôm nay vui quá, cái này tặng em."
"Hả?" Thư Lê ngơ ngác nhìn chiếc hộp bị nhét vào tay mình.
Các tinh linh khác thấy vậy, cũng lần lượt lấy ra những vật quý giá nhất của họ.
"Hôm nay là ngày tốt lành, Sperion, cái này tặng em, mau nhận lấy."
"Mong chờ sự ra đời của tiểu tinh linh, tặng em một món đồ chơi, đừng khách sáo."
"..."
Thư Lê nhận đến tay chân luống cuống.
A a a?
Tình huống gì đây?
Họ vui vẻ thì sao lại tặng cậu một đống quà vậy?
"Đủ rồi, đủ rồi... Thật sự quá nhiều rồi... Em không kịp nhận nữa..."
Thư Lê bị vây chặt, vất vả chen ra ngoài, nhận quà đến mức tay mềm nhũn. Cậu nhìn thấy mình sắp bị chôn vùi trong "núi quà", bèn tinh mắt phát hiện Tinh Linh Vương đứng phía sau, lập tức giơ tay cầu cứu: "Vương..."
Tinh Linh Vương vừa nhấc hai tay lên, các tinh linh vây quanh Thư Lê bị một lực vô hình đẩy ra. Ngay sau đó, cả người cậu bay lên không trung, nhẹ nhàng rơi vào lòng y.
Thư Lê bất ngờ bị bế kiểu công chúa, ngây thơ chớp mắt.