Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 13

"Reng reng reng—" Tiếng chuông vào lớp đột ngột kêu lên, vang dội khắp khu lớp học.

Lúc này Mạc Sơ Quyết mới nhớ ra mình còn phải lên lớp, cậu xụ mặt nghĩ: xong rồi, ngày đầu tiên đi học đã đến muộn.

Cô gái cũng nghe tiếng chuông, có chút ngượng ngùng, định lấy lại thùng giấy từ tay cậu: "Một mình tớ cũng được, cậu cứ vào lớp trước đi".

Mạc Sơ Quyết né người không để đối phương lấy: "Không sao, để tớ đem qua cho".

Cô nàng đỏ mặt gật đầu, chân bước khập khiễng đi trước dẫn đường.

Gió chiều mùa hạ thổi qua người họ mang theo từng luồng không khí mát mẻ, Mạc Sơ Quyết buồn chán bắt chuyện: "Sao cậu lại tự mình dọn đồ, không đi học à?"

Giọng nữ sinh trầm xuống, ẩn giấu một chút căng thẳng khó nhận ra: "Tớ... gia đình có chút chuyện, sáng nay không đến báo danh, giáo viên bảo cứ thu dọn đồ đạc về ký túc xá trước".

"À". Mạc Sơ Quyết không gặng hỏi nguyên nhân, vẻ mặt lảng tránh của cô nàng chứng tỏ cô không muốn nói nhiều, cậu chuyển chủ đề: "Cậu học lớp nào?"

Cô gái mím môi: "Lớp 12 khối Mười, còn cậu?"

Cô vừa đủ điểm để vào trường, tuy rằng đã rất nỗ lực nhưng trường cấp hai lúc trước lại là trường kém nhất thành phố, tác phong học tập quá tệ, chỉ có một mình cô được nhận vào Nhất Trung, hầu hết những học sinh khác đều bỏ học.

Vẻ mặt Mạc Sơ Quyết không đổi, cười nói: "Tớ học lớp 1, lát nữa cậu cần đi phòng y tế không? Tớ có thể đi cùng".

Trùng hợp lần này đi học trễ, thôi thì khỏi đi luôn, hơn nữa ngày đầu tiên khai giảng cũng không có gì quan trọng, đến lúc đó nói một tiếng với chủ nhiệm là được.

Cô gái liên tục xua tay: "Không cần đâu, tớ có đem thuốc, về ký túc xá bôi là ổn, cậu cứ về lớp đi".

"Ừa."

Mạc Sơ Quyết vốn có một gương mặt tươi cười, khi ở cạnh cậu ấy, tâm trạng bất giác sẽ tốt lên.

Cô nhìn thiếu niên đẹp trai đến lóa mắt bên cạnh, ánh sáng trong mắt dần dần nhạt đi.

Lớp 1 ư...

Đó là mơ ước quá đỗi xa vời của cô.

Nhìn lại đôi chân ngắn ngủn thô kệch của mình, kể từ khi sinh ra đây là lúc cô cảm thấy xấu hổ hơn bao giờ hết. Cô nàng vùi đầu tiến về phía trước, tốc độ ngày càng nhanh.

Mạc Sơ Quyết cũng tăng tốc theo, lo lắng hỏi: "Chân cậu có đau không? Nếu không vội có thể đi chậm chút".

Cô gái giật mình khựng lại, thả chậm bước chân: "Cảm ơn".

Chẳng mấy chốc đã đến tòa ký túc xá nữ, nam sinh không được phép lên lầu, cô gái vội vàng lấy đồ từ tay Mạc Sơ Quyết, bằng mắt thường cũng có thể thấy cơ thể cô hơi nghiêng một chút, những quyển sách này quá nặng.

Cô gái cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Mạc Sơ Quyết: "Cảm ơn cậu, khiến cậu lỡ giờ học rồi".

"Không có gì." Mạc Sơ Quyết nhíu mày, liếc nhìn mắt cá chân bị thương của đối phương, rồi cậu đột nhiên chạy đến phòng bảo vệ nói vài câu với dì trông coi ký túc xá.

Cô gái đứng ngơ ngác, phòng bảo vệ cách âm rất tốt, cô hoàn toàn không nghe được chữ nào.

Dì trông coi ký túc xá nhanh chóng đi ra: "Con ở phòng nào, dì giúp con đem lên".

Thì ra là việc này.

Trong lòng cô gái cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy qua, cô báo số phòng, nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện thiếu niên đã đi xa, chỉ để lại bóng lưng cao gầy phía xa.

Không màng đến những chuyện khác, sau khi đưa thùng sách cho dì quản lí cô liền khập khiễng đuổi theo.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Mạc Sơ Quyết quay đầu lại, phát hiện cô gái lúc nãy, cậu nghi hoặc nghiêng đầu: "Còn có chuyện gì sao?"

Cô gái nắm chặt ngón tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lần đầu tiên lấy hết dũng khí: "Cho tớ hỏi... cậu tên là gì?"

Mạc Sơ Quyết sửng sốt một chút, rồi nhếch môi đáp: "Không cần cảm ơn, tôi tên Lôi Phong (*)!"

Cô gái: "..."

- ----------------

(*) Lôi Phong: vị anh hùng nhân nghĩa, vị tha, giúp người, đi theo đường lối XHCN trong lịch sử TQ. Mọi người search google là ra.

- ----------------

Dũng khí đến rồi đi thật nhanh, cô không dám hỏi lại lần hai mà xoay người chạy trối chết, tiếng "cảm ơn" cũng phiêu tán trong gió chiều.

Mạc Sơ Quyết khó hiểu, mãi đến khi người đi mất mới nhún vai trở về dãy phòng học.

Cậu không để tâm chuyện này, từ từ đi đến lớp, phát hiện bên trong vô cùng yên tĩnh, thầy giáo cũng không có đây, hẳn là đang tự học.

Cũng may chỗ ngồi cậu ở hàng sau cùng nên có thể lẻn vào từ cửa sau, đi chưa được mấy bước đã đến.

Ngay khi vừa ngồi xuống, ánh mắt Dụ Quy Tinh đã quét qua.

Đối diện ánh mắt lạnh như băng kia, Mạc Sơ Quyết giả vờ như không thấy, cậu lấy một cuốn sách từ trong ngăn bàn rồi yên lặng xem trước.

Tuy kiếp trước học giỏi, trí nhớ tốt, nhưng đã qua lâu rồi, vẫn cần ôn tập lại.

Mặc dù đã vờ như chẳng có việc gì phát sinh, nhưng Dụ Quy Tinh sẽ không bỏ qua, hai ngón tay hắn gõ nhẹ lên bàn, đợi Mạc Sơ Quyết ngẩng đầu lên mới hỏi: "Vừa nãy đi làm gì?"

Mạc Sơ Quyết nhe răng cười: "Làm người tốt việc tốt".

"Há miệng." Dụ Quy Tinh điềm tĩnh bảo.

Với tính tình của Mạc Sơ Quyết, chuyện lén lút ăn vặt không phải không thể.

Vì từng có tiền án nên Mạc Sơ Quyết không dám phản bác, cậu liếc nhìn xung quanh, nén giọng: "Này không ổn lắm, vẫn đang trong tiết mà".

Dụ Quy Tinh cũng nghĩ đến điều này, quyết định tạm thời buông tha.

Tiết học trôi qua phân nửa, có lẽ thầy giáo sẽ không tới, nhưng học sinh trong lớp rất có ý thức, chẳng mấy người tỏ ra lười biếng.

Mạc Sơ Quyết ngoan ngoãn đọc sách, nhưng hồi nãy ăn một que kem, chiều lại uống quá nhiều nước cho nên hơi mắc vệ sinh.

Vất vả chịu đựng đến khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu như cây cung đã lên dây phóng như bay ra khỏi lớp học chạy về phía nhà vệ sinh.

Âu Dương Húc hỏi Kỷ Vân: "Sao vừa tan học đã chạy mất rồi?"

Kỷ Vân lắc đầu: "Tớ cũng không biết".

Thằng nhóc này cứ như khỉ con, cả ngày nhảy nhót không yên, chẳng biết lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy.

Dụ Quy Tinh đã quá quen, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Năm phút sau, Mạc Sơ Quyết quay lại, vừa ngồi xuống đã ngoan ngoãn há miệng cho Dụ Quy Tinh kiểm tra.

"Thật sự không có ăn mà, tớ chỉ mua cây kem, giữa đường tình cờ thấy một nữ sinh bất cẩn bị trật chân nên dừng lại giúp đỡ..." Mạc Sơ Quyết nghiêm túc giải thích, còn làm tư thế giơ tay đầu hàng: "Sao cậu giống mẹ tớ quá vậy? Tớ còn tưởng đến trường ở là thoát rồi chứ".

Dụ Quy Tinh nhẹ nhàng gõ trán cậu: "Đừng nghĩ vậy, dì chỉ lo lắng cho sức khỏe cậu".

Mạc Sơ Quyết nhăn mặt: "Người khác cũng ăn vặt mà, nhưng họ có sao đâu, cũng đâu phải có mình tớ ăn".

Dụ Quy Tinh bày sự thật ra trước mắt: "Hồi mười tuổi cậu ăn nguyên hộp sô cô la lớn, sau đó nôn ói cả ngày, cậu quên rồi sao?"

Mạc Sơ Quyết đỏ mặt: "Đây là ngoài ý muốn, hôm nay tớ đâu có ăn".

Không phải sô cô la quá ngon mà là cậu vừa xem phim vừa nhâm nhi nên lỡ ăn quá nhiều.

Dụ Quy Tinh không muốn nói nhiều, chỉ chốt một câu: "Lần này bỏ qua".

Còn việc cậu có giúp đỡ người khác hay không, hắn cũng lười yêu cầu bằng chứng.
Bình Luận (0)
Comment