Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 24

Trái tim Dụ Quy Tinh đập loạn xạ. Rất hiếm khi hắn có cảm xúc mãnh liệt thế này. Giờ hắn đã biết cảm giác bối rối thực sự là như thế nào.

Tuyến lệ Mạc Sơ Quyết phát triển nhưng ít khi cậu bị kích động đến khóc. Cậu có khả năng kiểm soát cảm xúc. Cùng với tính cách vô tư lự, Mạc Sơ Quyết như một mặt trời nhỏ mỗi ngày đều căng đầy sức sống, đem lại ấm áp cho mọi người xung quanh.

Không ngờ một người như vậy lại khóc thảm vì mình.

Nếu trực tiếp cự tuyệt, không chừng đôi mắt trong trẻo kia sẽ chảy đầy nước mắt.

Qua sự việc của Dụ Văn Phong, hắn cực kỳ ác cảm với hôn nhân và tình yêu. Thậm chí chưa từng nghĩ tới phương diện này. Trước kia đều thẳng thừng từ chối, không để cho đối phương bất kỳ ảo tưởng nào.

Nhưng đây là Mạc Sơ Quyết, em trai nhà bên cùng hắn lớn lên.

Hắn không nỡ nhẫn tâm.

Dụ Quy Tinh đèn nén phiền muộn, nghiêm mặt nói: "Giờ cậu vẫn còn nhỏ, đừng nghĩ đến vấn đề này".

Mạc Sơ Quyết: "..."

Ủa gì vậy?

Chẳng phải Dụ Quy Tinh không thích Tống Mạn Mạn à? Lẽ nào hắn thật sự có cảm giác với cô ta?

Cậu hơi sốt ruột: "Tớ muốn biết đáp án ngay bây giờ. Cậu đừng lấy tuổi tác ra qua mặt tớ".

Dụ Quy Tinh mím môi thành đường thẳng: "Đói bụng chưa? Tôi đi mua cháo cho cậu".

Dù Mạc Sơ Quyết kém nhạy bén cũng biết hiện tại không thể ép hắn nói ra.

Dụ Quy Tinh cố tình chuyển chủ đề. Thật không hiểu Tống Mạn Mạn đã cho hắn uống thuốc lú gì. Trước đây có bao giờ hứng thú với nữ sinh đâu?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Sơ Quyết xụ xuống: "Cháo thêm nhiều đường, cảm ơn".

Dụ Quy Tinh nhìn vẻ mặt ủ rũ của đối phương, hạ quyết tâm: "Ừm, tôi đi đây".

Nói thì nói vậy, nhưng trước khi đi, hắn không khỏi quay đầu nhìn lại.

Mạc Sơ Quyết ngồi trên ghế đẩu, không biết đang nghĩ gì, lông mày nhíu chặt, khóe môi rũ xuống, trông rất không vui.

"Đắp khăn lên, đừng lấy xuống". Dụ Quy Tinh dặn dò trước khi đóng cửa.

Lúc này Mạc Sơ Quyết mới nhớ tới hai mắt sưng húp như trái óc chó của mình. Chiều còn có tiết học, nếu đem "dung nhan" này đi, chắc hẳn cả lớp được dịp cười nắc nẻ.

Nghĩ vậy, cậu không dám trì hoãn, xoay người nằm xuống giường, ngoan ngoãn đắp khăn ướt.

Dụ Quy Tinh xuống căng tin lấy một phần cháo trắng, không quên nhiều đường theo yêu cầu của Mạc Sơ Quyết. Sau đó đến siêu thị trường mua vài túi đá rồi vội vã trở về.

Lúc đi ngang qua đường chính, hắn vô tình liếc nhìn, bước chân lập tức dừng lại.

Vài ông chú trung niên vừa nói chuyện vừa đi ra phía cổng. Trong đó có mấy người là ban lãnh đạo, trên mặt treo nụ cười nịnh nọt. Còn người được khen có một gương mặt không thể quen thuộc hơn.

Nhìn kỹ, người đó giống Dụ Vĩ Quang đến bảy phần.

Dụ Quy Tinh siết chặt tay, túi đá đang cầm cũng phát ra tiếng rắc rắc.

Dụ Văn Phong không đến một mình mà dẫn theo Trần Bạch Lộ. Dụ Vĩ Quang cũng đi theo. Một nhà ba người trông có vẻ rất hòa thuận.

Cảnh tượng đẹp đẽ kia làm Dụ Quy Tinh nhức cả mắt. Hắn đè nén lửa giận cuồn cuộn dâng lên trong lồng ng.ực, mím môi bước đi không quay đầu.

"Gây rắc rối cho các thầy rồi. Con trai nhà tôi nghịch ngợm quá, mong các thầy cô quan tâm nó nhiều hơn". Giọng Dụ Văn Phong điềm tĩnh. Ông mặt vest tươm tất. Dù đã bốn mươi tuổi nhưng không lộ vết tuổi già mà giống một ông chú trung niên nho nhã anh tuấn với nét quyến rũ trưởng thành và chín chắn.

Hiệu trưởng vội cười góp: "Chủ tịch Dụ cứ đùa, có phiền gì đâu! Con trai ngài tuấn tú lịch sự, sau này nhất định sẽ làm chuyện lớn. Này chỉ có thể trách phương pháp giáo dục hiện nay không phù hợp!".

Trần Bạch Lộ nhếch đôi môi đỏ thắm, vui vẻ cười nói: "Vĩ Quang vẫn quá không hiểu chuyện. Thầy xem thằng bé này, dù sáng dạ cỡ nào cũng phải đi học. Nó cứ ỷ mình thông minh liền muốn gì làm nấy. Nếu nó chịu nỗ lực, chẳng phải vào đại học T, P (*) cũng dễ như trở bàn tay sao?"

- -----------------

(*) T đại / P đại: đại học Bắc Kinh / Thanh Hoa.

- -----------------

Đại học T/P là hai trường đại học hàng đầu cả nước, biết bao học sinh đều ao ước nhận được thư trúng tuyển từ một trong hai ngôi trường này.

"Đúng, bà nói chí phải". Hiệu trưởng cười phụ họa nhưng trong lòng khinh thường hừ một tiếng. Thông minh bằng Dụ Quy Tinh không? Bày đặt khoác lác cái gì?

Nếu Dụ Văn Phong không hứa quyên tặng hai dãy lầu, ông cũng chẳng cúi mình đi tiếp đâu.

Tiễn người ra cổng trường, nụ cười nhiệt tình trên mặt hiệu trưởng nháy mắt biến mất. Ông ghé tai nói với chủ nhiệm giáo dục: "Anh đi nói với Hồ Vĩ Quốc một tiếng, bảo ông ta đừng suốt ngày tóm chặt người ta. Cứ coi như công tử nhà giàu tới trải nghiệm cuộc sống đi, làm lơ là được, đừng tiếp tục chống đối. Tôi đứng giữa cũng khó ăn nói".

Chủ nhiệm giáo dục gật gù đồng ý, nhưng vẫn khó hiểu: "Ông nói xem tại sao Dụ thiếu gia này nằng nặc đòi vào lớp Một nhỉ? Bọn nhỏ đều là học sinh ngoan ngày ngày ôm sách, cậu ta vào chẳng phải thêm phiền phức à? Không thấy chán chắc?"

Hiệu trưởng tặc lưỡi: "Có trời mới biết tên phú nhị đại này bị làm sao. Một hai đòi kiếm chuyện, không học còn quấy rầy người ta. Loại này kiểu gì cũng bị xa lánh..."

Ông nói đến đây liền ngưng không nói nữa: "Được rồi, về thôi".

Bọn họ tiễn người đi rồi, ba người gia đình Dụ Văn Phong cũng ngồi vào xe.

Tài xế bắt được ánh mắt ông chủ, lẳng lặng bật tấm chắn lên.

Không khí trong xe đông cứng. Trần Bạch Lộ hết nhìn đông lại nhìn tây, lên tiếng trước: "Lão Dụ, ông đừng tức giận. Chuyện chuyển trường tôi không nói với ông, là tôi không đúng, không liên quan đến Tiểu Quang".

Những lời này giống như châm ngòi thuốc nổ. Sắc mặt Dụ Văn Phong tức khắc sa sầm, giống như điềm báo về cơn giông bão.

"Nói mà không biết ngượng! Nếu không phải cô nuông chiều nó, nó sẽ làm ra chuyện mất mặt vậy không? Hai mẹ con các người không ai khiến tôi yên lòng. Nếu là Cửu Cửu..."

Nói đoạn, ông ta lý trí trở lại, nhận ra mình lỡ lời nên vội vàng chuyển đề tài: "Lần này là chuyện gì nữa? Lén chuyển trường cũng cho xong, tôi biết ý định của mấy người. Nhưng mẹ con hai người có thể an phận chút được không?"

Trần Bạch Lộ không vui, hai tay siết chặt lấy cánh tay ông ta, móng tay căm phẫn bấu vào da thịt: "Ý ông là gì?! Ông vẫn chưa quên được con đàn bà kia đúng không!"

Dụ Văn Phong đau đầu xoa ngực: "Buông ra trước đi. Dù sao cô ấy cũng là vợ cũ của tôi, trước đây hai người thân thiết như vậy, đừng suốt ngày gọi là con đàn bà này con đàn bà nọ".

Tóc tai Trần Bạch Lộ rũ xuống hết, bà ta hét lên như người điên: "Ông nói thật cho tôi. Ông vẫn còn nhớ nhung ả ta chứ gì! Tôi cứ muốn Tiểu Quang học chung với con trai ả đấy! Thằng oắt con đó cũng xứng so sánh với con trai tôi sao?"

Dụ Văn Phong muốn thoát khỏi tay bà, nhưng sức lực khi Trần Bạch Lộ nổi điên quá mạnh, ông chỉ có thể nén cơn thịnh nộ: "Bà buông ra ngay, Tiểu Tinh cũng là con tôi, dòng máu trong người chính là của Dụ gia tôi. Dù tôi có đối xử tốt với nó cũng là lẽ đương nhiên!"

Dụ Vĩ Quang rũ mắt, im lặng co ro trong góc.

Lần nào cũng vậy, chỉ cần nhắc tới người phụ nữ kia, mẹ đều nổi điên nổi khùng.

Vụ chuyển trường lần này phần lớn đều là chủ ý của Trần Bạch Lộ. Bản chất chính mình là thế nào Trần Bạch Lộ rất rõ ràng, bà ta muốn hủy hoại Dụ Quy Tinh.

Chỉ là trước khi kế hoạch bắt đầu, cậu ta đã thiếu kiên nhẫn làm loạn khiến Dụ Văn Phong chú ý.

Về đến nhà, cuối cùng ông cũng trấn an được Trần Bạch Lộ và đưa bà ta vào phòng nghỉ ngơi.

Dụ Văn Phong kiệt quệ cả thế chất lẫn tinh thần, ông ngồi trên sô pha day thái dương.

Liếc thấy Dụ Vĩ Quang đang lên lầu, ông liền gọi lại: "Tiểu Quang, qua đây".

Dụ Vĩ Quang đi tới: "Ba, có việc gì không?"

Dụ Văn Phong nắm tay cậu ta, vỗ nhẹ: "Gần đây tâm trạng mẹ con không ổn định, con nên quan tâm bà ấy nhiều hơn. Bây giờ con chuyển tới Nhất Trung, ba cũng không nói gì hơn. Ba đã tạo quan hệ với ban giám hiệu, ở trường con hãy học hành cho tốt".

Dụ Vĩ Quang mím môi, gật đầu.

Dụ Văn Phong nhìn ngũ quan tương tự mình, trước mắt phảng phất xuất hiện một gương mặt khác.

Ông thở dài, nói: "Con và Tiểu Tinh là anh em ruột, đừng suốt ngày gây lộn. Ba nghe nói thành tích Tiểu Tinh rất tốt, con nên học hỏi anh. Chí ít cũng nên cải thiện điểm số lên một chút..."

Dụ Vĩ Quang lạnh mặt: "Ba!"

Dụ Văn Phong giật mình: "Lại chuyện gì nữa?"

Đột nhiên Dụ Vĩ Quang nảy lên ý hận, nhìn ông ta với ánh mắt tràn ngập đối địch. Bản thân lật tung mối quan hệ của mọi người, giờ ông ta còn định khuyên bọn họ bắt tay giảng hòa?

Không phải chính ông mới là nguồn cơn của tất cả sao!

"Ba đừng nói nữa. Tình anh em thủ túc gì đó không bao giờ xảy ra với con và anh ta đâu!"

Dụ Vĩ Quang nghiến răng nghiến lợi, đoạn thay giày ra ngoài, đóng sầm cửa.

Biệt thự ba tầng rộng lớn lại trở nên vắng vẻ. Dụ Văn Phong nhìn phòng khách trống không, thấp giọng lẩm bẩm: "Y chang mẹ nó, đều là người điên".
Bình Luận (0)
Comment