Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 31

Nhưng ngày đó hắn xem đoạn phim kia đâu nảy sinh cảm giác. Đừng nói phản ứng, hắn chỉ cảm thấy hai thằng con trai làm chuyện đó thật buồn nôn.

Hôm nay cớ sao lại...

"Dì Trần bảo cậu bị sốt, giờ cậu thấy trong người thế nào?". Mạc Sơ Quyết ghé sát mép giường, quan tâm hỏi.

Lần đầu tiên cậu thấy Dụ Quy Tinh đổ bệnh, trước kia đều là cậu yếu ớt thường xuyên phát sốt ho khan, còn Dụ Quy Tinh như người sắt, chưa ngã bệnh bao giờ.

Dụ Quy Tinh lập tức thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.

"Vẫn ổn". Hắn nhận lấy nước, uống một ngụm, cổ họng khô rát nhanh chóng lắng dịu, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.

Mạc Sơ Quyết chống cằm nhìn: "Rốt cuộc là sao? Nghe dì Trần nói cậu ngủ quên đắp chăn".

Dụ Quy Tinh định uống thêm hớp nữa, nghe được câu này thì suýt phun ra.

Cũng may kịp ngậm lại, Dụ Quy Tinh lau vết nước đọng bên môi, ánh mắt chột dạ: "Không có gì".

Mạc Sơ Quyết nhớ ra, hai mắt sáng lên: "À phải, cơm tối nấu xong rồi, để tớ đem vào cho cậu".

Nói rồi cậu xắn tay áo chuẩn bị ra ngoài, Dụ Quy Tinh ngăn lại: "Không cần đem vào đâu, tôi ra ngoài ăn".

Bệnh mà còn làm màu.

Mạc Sơ Quyết bĩu môi, nhưng vẫn giúp hắn đem ly ra ngoài, người đi rồi còn giúp gấp chăn gọn gàng, quần tới quần lui, siêng năng hiếm thấy.

Dụ Quy Tinh hỏi: "Cậu đang làm gì?"

"Chăm sóc cậu chứ gì, cậu đang bệnh mà?". Mạc Sơ Quyết rửa ly sạch sẽ, rót thêm một ly nước ấm đưa cho hắn, "Nước nóng, ấm bụng".

Dụ Quy Tinh có chút cảm động, khóe môi bất giác cong lên nét cười.

Biết hắn bệnh nên cuống quít chạy qua, lo cho hắn đến vậy sao?

Thật đáng yêu!

Hắn cũng không lăng xăng chuyện tính hướng nữa, vui vẻ xoa đầu đối phương: "Ngoan".

Trải qua giấc mơ kia cùng nhiều chuyện kíc.h thích khác, chút đụng chạm này đối với Dụ Quy Tinh không ảnh hưởng quá nhiều, giới hạn cũng hạ thấp, tự nhiên không còn kháng cự như trước.

Mạc Sơ Quyết được hắn xoa đầu, vẻ mặt ngơ ngác.

Qua nay chẳng phải không cho cậu đụng vào à, tự dưng lại chủ động đụng chạm, thật là kỳ lạ!

Bệnh cảm của Dụ Quy Tinh đến nhanh mà đi cũng nhanh. Thể chất hắn khỏe mạnh, chưa đầy hai ngày bệnh gần như khỏi hẳn.

Sau khai giảng, Thẩm Ánh Thu thuận lợi chuyển vào lớp Một, ngoài ra còn một người nữa cũng đồng thời chuyển lớp, Tống Mạn Mạn.

Tin tức Thẩm Ánh Thu được đặt cách chuyển lớp đã sớm lan truyền khắp khối, đa phần đều hâm mộ, ngoại trừ Tống Mạn Mạn.

Ả ta ghen tỵ muốn chết.

Học lực cô ta không tệ nhưng cũng không quá giỏi, điểm thi vào Nhất trung đủ để xếp vào lớp Hai. Ả rất hài lòng khi được học lớp kế bên Dụ Quy Tinh.

Nếu nhờ gia đình yêu cầu nhà trường chuyển lớp, e rằng Dụ Quy Tinh sẽ thấy phản cảm, thế nên ả không làm vậy.

Nhưng bây giờ Thẩm Ánh Thu đã vào lớp Một. Người xưa có câu "cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt (*)", Thẩm Ánh Thu có ngoại hình xinh đẹp khiến bao nhiêu nam sinh say đắm. Dẫu cho Dụ Quy Tinh lãnh đạm với con người, ả vẫn lo hai người lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nên tâm trạng nào được yên.

- ------------------------

(*) Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: Lâu đài ở bến nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

- ------------------------

Khi giáo viên dẫn cả hai vào, lớp học vang lên tràng vỗ tay nhiệt liệt. Mọi người đều tò mò nhìn họ, rồi lại nhìn hai người bàn cuối bằng ánh mắt ám muội.

Mạc Sơ Quyết gục lên gục xuống, cậu vỗ tay cho xong rồi nằm rạp ra bàn, lấy sách che mặt, đến khi nghe tiếng kéo ghế sau lưng mới giật mình quay đầu lại.

Tưởng đâu Dụ Vĩ Quang trở lại, ai ngờ ấy lại là Tống Mạn Mạn và Thẩm Ánh Thu.

Học kỳ trước Dụ Vĩ Quang chỉ tới mấy ngày, mặt bàn phủ một lớp bụi dày. Qua học kỳ mới, cái bàn ấy đã được chuyển vào một góc. Thẩm Ánh Thu và Tống Mạn Mạn liền ngồi sau lưng bọn Mạc Sơ Quyết.

Tống Mạn Mạn cố ý chọn vị trí phía sau Dụ Quy Tinh, trông cô ả vô cùng phấn khích, ríu rít không ngừng. Thương thay không một ai để ý tới, ả độc thoại vài phút thì im bặt.

Thẩm Ánh Thu thì ngược lại, cô lặng lẽ ngồi xuống, khóe môi cong nhẹ, khí chất xuất chúng, càng toát lên phong thái của nữ thần học đường.

Qua vài ngày gió yên bể lặng, hôm nay lớp phó thể dục đã thông báo về trận bóng rổ sắp tới.

"Ngày thi đấu rơi vào trung tuần tháng chín, thời gian tập luyện chỉ còn hai tháng". Hắn cố ý dừng một chút, tiếp tục: "Lão Hồ cho phép chúng ta dành tiết cuối tự học buổi chiều để tập luyện, nhưng nếu thành tích thụt lùi thì coi chừng".

Âu Dương Húc phấn khích gào thét, đập tay với đồng đội.

Lớp phó thể dục hỏi: "Ban cổ động lớp mình chọn xong chưa? Đến lúc đó cần có cổ vũ viên đến đưa nước cho cầu thủ".

Âu Dương Húc nhanh nhảu trả lời: "Đòi cổ vũ viên gì nữa, một mình đội trưởng Tiểu Mạc cân hết!"

Mạc Sơ Quyết đương nghe ngóng lập tức dựng thẳng lông, hung hăng đá mạnh vào chân ghế của hắn: "Không đời nào! Ai muốn làm đội trưởng thì cứ làm, đừng kêu tớ".

Âu Dương Húc cười huề, chuẩn bị lên tiếng, một giọng nữ sinh đột ngột chen ngang: "Để tôi làm, tôi làm!"

Tống Mạn Mạn chen vào giữa đám người: "Nếu cậu ta không chịu thì đừng ép, cứ để tôi làm, tôi có kinh nghiệm!"

Cổ vũ viên có thể đưa nước cho cầu thủ, Dụ Quy Tinh sắp thi đấu, cơ hội sắp đến với ả rồi.

Bầu không khí trở nên lúng túng, thực ra cả bọn chỉ đùa giỡn mà thôi, nào ngờ Tống Mạn Mạn lại cho là thật.

Âu Dương Húc gãi đầu nhìn xung quanh, những người bị nhìn đến đều cúi đầu im thin thít.

Đang loay hoay tìm cách trả lời cho vẹn cả đôi đường, Dụ Quy Tinh vẫn luôn viết bài đột nhiên lên tiếng: "Để Mạc Sơ Quyết làm, nếu không tôi sẽ không đi".

Âu Dương Húc như được mở đường, vội tiếp lời: "Đúng đúng! Lần trước Dụ Quy Tinh chỉ đồng ý thi đấu với điều kiện Mạc Sơ Quyết làm đội trưởng đội cổ vũ, còn phải đưa nước cho cậu ấy".

Tống Mạn Mạn sa sầm mặt, nghi ngờ: "Các người không kết phường lừa gạt tôi đấy chứ?"

Ả vừa dứt lời, mọi người đều sượng mặt.

Chúng tôi mới biết cô chưa tới một ngày, gạt cô làm gì, có thân lắm đâu trời?

Thẩm Ánh Thu đột nhiên cười khẽ, hỏi Mạc Sơ Quyết: "Đội cổ vũ của cậu đang tuyển thành viên phải không? Thấy mình thế nào?"

Mạc Sơ Quyết chưa kịp trả lời, mấy kẻ khác đã nháo nhào: "Tuyển tuyển tuyển! Đúng lúc thiếu người!"

Mọi người đều đem lòng ngưỡng mộ Thẩm Ánh Thu, trong vòng một năm cô đã nhảy vọt từ lớp Mười Hai lên lớp Một, đây không phải trình độ bình thường, ai cũng phục sát đất, đương nhiên sẽ không để cô mất mặt. Hơn nữa bọn họ cũng thật lòng muốn rút ngắn khoảng cách với nữ thần.

Thấy bọn họ lật mặt như bánh tráng, Tống Mạn Mạn giậm chân tức tối, giận lẫy chạy về chỗ ngồi.

Vắng mợ thì chợ vẫn đông, đám đông tiếp tục bàn tán khí thế.

Mạc Sơ Quyết thấy cả đám sắp sửa chốt danh sách đội cổ vũ tới nơi nên vội cắt ngang: "Chờ đã, tớ không làm được đâu!"

Âu Dương Húc định khuyên bảo tiếp, cánh tay bên cạnh đột nhiên duỗi ra búng nhẹ lên trán Mạc Sơ Quyết.

Mạc Sơ Quyết che trán lườm hắn.

Dụ Quy Tinh dịu dàng: "Bữa ai nói muốn đưa nước cho tôi? Bé lừa đảo".

Âm cuối tràn đầy cưng chiều, Âu Dương Húc nổi hết da gà, mắng trong bụng: mẹ bà, sao hai đứa này gay quá vậy!

Mạc Sơ Quyết phản đối: "Tớ chỉ hứa đưa nước cho cậu chứ không có nói sẽ làm cổ vũ viên".

"Như nhau". Giọng Dụ Quy Tinh nhàn nhạt.

Mạc Sơ Quyết cãi: "Giống chỗ nào, cổ vũ viên phải mặc váy đó, tớ cóc thèm..."

Hai người tranh luận một hồi rồi về chỗ, những người còn lại trố mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng giải tán.

Tống Mạn Mạn giận lẫy một mình không xong, tròng mắt đảo vòng, nảy ra ý tưởng.

Cô ta đợi thêm vài tiết, đến khi Dụ Quy Tinh bị giáo viên gọi lên văn phòng mới đánh bạo khều lưng Mạc Sơ Quyết: "Nè! Cái người kia! Quay xuống đây cái coi!"

Thẩm Ánh Thu rời mắt khỏi đống bài tập, ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn ả.

Cô gái này sao giống Dụ Quy Tinh thế không biết?

Bị người này nhìn chằm chằm, Tống Mạn Mạn cảm thấy ớn lạnh, miệng hùm gan sứa nói: "Liếc gì? Tin tao móc mắt mày không!"

Nghe lời hâm dọa hùng hổ, Thẩm Ánh Thu chỉ nhếch môi, ánh mắt lạnh băng.

Tống Mạn Mạn vẫn bướng, không muốn trêu chọc đối phương nên tiếp tục nói với Mạc Sơ Quyết: "Tôi có việc muốn nói với cậu".

Mạc Sơ Quyết vừa nhoài ra bàn ngủ, mới tỉnh lại liền nghe câu trên, dụi mắt hỏi: "Có chuyện gì?"

Tống Mạn Mạn khoanh tay lườm cậu: "Bọn kia cho cậu làm, cậu liền lên mặt với tôi à?"

Nói rồi, ả còn thấp giọng lẩm bẩm: "Chẳng hiểu sao anh Tinh Tinh lại thích chơi với cái loại bạch liên hoa này".

Mạc Sơ Quyết nằm không dính đạn:???

Cậu chọc nữ phụ ác độc này hồi nào đây?

"Cậu có bị khùng không?" Cậu hiếm khi dùng lời khó nghe như vậy để nói với người khác, nhưng tự dưng bị mắng vô cớ thật là nhịn không nổi.

Quả nhiên là nữ phụ ác độc, vừa ác vừa ngu.

"Cậu dám mắng tôi?", Tống Mạn Mạn đập bàn đứng dậy như thùng thuốc nổ châm ngòi, "Cậu biết ba mẹ tôi là ai không?"

Mạc Sơ Quyết: "..."

Mạc Sơ Quyết không những không sợ mà còn hơi mắc cười.

Ủa chờ đã...

Sao tình tiết này quen thuộc quá vậy ta?

Hình như lúc Dụ Vĩ Quang khiêu khích cậu cũng nói câu này!

Nhưng trong nguyên tác, những câu này đều nói với nữ chính, thế quái nào giờ lại rơi lên đầu mình?

Mạc Sơ Quyết nhìn Thẩm Ánh Thu lạnh lùng bên cạnh, rồi nhìn Tống Mạn Mạn đang tức xì khói, cậu thấy đầu óc choáng váng.

Cốt truyện bị sao thế này?

Còn chưa suy nghĩ cẩn thận Thẩm Ánh Thu đã lên tiếng: "Cô có thấy phiền không? Nhà có tiền bộ ghê lắm sao?"

Tống Mạn Mạn cười khẩy một tiếng, quắc mắt trừng lại: "Đương nhiên ghê gớm, người nghèo như mấy người mãn đời cũng không bằng cái móng chân của chúng tôi".

Mạc Sơ Quyết: "..."

Quê thiệt sự, cậu có thể đoán trước cảnh tượng nghẹt thở trong tương lai.

Bây giờ Tống Mạn Mạn kiêu ngạo bao nhiêu, sau này thân thế bại lộ sẽ càng thảm bấy nhiêu.

Thẩm Ánh Thu mới là thiên kim tiểu thư chân chính, còn Tống Mạn Mạn bất quá chỉ là thiên kiêm giả bị trao nhầm làm tu hú chiếm tổ mười mấy năm.

Không biết khi cô ta biết được tin này còn có thể kiêu ngạo hay không?

Nghĩ vậy, Mạc Sơ Quyết liền không tức giận nữa, ung dung ngồi xem Tống Mạn Mạn nổi khùng.

Tống Mạn Mạn oán hận Thẩm Ánh Thu đã lâu, lần này oán khí hoàn toàn bùng phát, ả bắn như súng liên thanh: "Mày nghĩ mày là cái thá gì mà đòi cản tao? Mày nhìn lại cái thân hình mập ú hồi trước đi, cũng không biết mắc cỡ nhận danh hoa khôi, mày xứng chắc? Mặc gì đây, bộ đồ ba xu ở xó nào cũng dám mặc, vừa tục vừa quê mùa..."

Mạc Sơ Quyết siết chặt nắm đấm, nếu không phải Tống Mạn Mạn là con gái, cậu ngại ra tay, bằng không phải đánh cho người này một trận ra trò.

Thẩm Ánh Thu đứng giữa tâm bão lại bình tĩnh như không, cô ra khẩu hình miệng với Mạc Sơ Quyết: "Yên tâm".

Nói giữa chừng, Tống Mạn Mạn hơi khát nước nên dừng lại một lát, đang chuẩn bị ra trận tiếp, một giọng nói lạnh lẽo thình lình cất lên từ phía sau: "Quậy đủ chưa?"

Cô ả quay phắc lại, phát hiện Dụ Quy Tinh đang sầm mặt dựa cửa, chẳng biết đã về được bao lâu.

Tống Mạn Mạn không rõ hắn nghe được bao nhiêu, ngữ khí đặc biệt chột dạ, yếu ớt gọi: "Anh Tinh Tinh..."

Dụ Quy Tinh không nhìn ả, đi thẳng tới khẽ hỏi: "Cô ta mắng cậu những gì?"

Mạc Sơ Quyết không hiểu ra sao, nữ chính mới là người bị mắng nhiều nhất, sao không quan tâm người ta đi cha! Chạy qua đây tìm thằng đàn ông như tớ làm gì?

Thấy cậu mãi không mở miệng, Dụ Quy Tinh tự trả lời: "Tớ hiểu rồi".

??? Cậu hiểu cái gì?

Mạc Sơ Quyết vẫn đang hoang mang, liền thấy Dụ Quy Tinh đi đến bàn Tống Mạn Mạn, từ trên cao nhìn xuống ả: "Cô căn bản không tới đây để học tập, tôi sẽ nói chuyện với dì Sở, tốt nhất cô không nên ở lại trường này".

Không phải không được ở lại lớp Một mà là không được ở lại ngôi trường này, Dụ Quy Tinh thật sự muốn đuổi ả đi!

Tống Mạn Mạn lập tức hoảng sợ, từ nhỏ Dụ Quy Tinh đã là hình mẫu con ngoan trò giỏi trong mắt phụ huynh, Sở Cẩm Lâm cực kỳ thích hắn, đối với lời hắn nói tin tưởng vô điều kiện.

Nếu Dụ Quy Tinh thật sự nói chuyện đó với mẹ ả thì ả xong đời rồi!

Nước mắt Tống Mạn Mạn thoắt cái rơi xuống: "Anh Tinh Tinh, đừng vậy mà, em chỉ muốn ở cạnh anh. Anh quên rồi sao? Chúng ta có hôn ước đó! Anh không được đuổi em đi!"

Dụ Quy Tinh vô thức nhìn về phía Mạc Sơ Quyết.

Còn Mạc Sơ Quyết thì vô thức nhìn Thẩm Ánh Thu.

Vẻ mặt Thẩm Ánh Thu lạnh tanh, không nhìn ra cảm xúc, tâm trạng Mạc Sơ Quyết chợt chùng xuống.

Xem ra mấy ngày học chung vừa qua, Thẩm Ánh Thu vẫn không rung động với Dụ Quy Tinh.

Fan couple cậu đây đúng là đồ bỏ đi!

Nghĩ đến đây, Mạc Sơ Quyết lặng lẽ khịt mũi, có hơi thất vọng.

Dụ Quy Tinh thấy màn này, trái tim như bị bóp nghẹt, thậm chí còn không dám nhìn cậu, tự nhủ chắc trong lòng bé ngốc này khó chịu biết bao.
Bình Luận (0)
Comment