Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính

Chương 63


Chiều hôm sau, Mạc Sơ Quyết ăn cơm trưa rồi đánh một giấc, lúc thức dậy thấy nhóm lớp cấp ba nhảy ra một đống tin nhắn, hẳn là ai cũng háo hức mong đợi buổi họp lớp lần này.
Cậu ngáp một cái, rửa mặt qua loa rồi ra ngoài.
Cách nhà không xa có một ga tàu điện ngầm mới xây dựng, Mạc Sơ Quyết dứt khoát ngồi tàu điện đi, nửa tiếng sau đã đến địa điểm liên hoan.
Hoạt động này do lớp trưởng và Âu Dương Húc lên kế hoạch.

Địa điểm nằm tại một nhà hàng ăn uống kết hợp hoạt động giải trí.

Quán trang trí đơn giản, có cây xanh bao quanh, không gian đẹp đẽ, rất thích hợp để thư giãn giải trí.
Lúc gần đến cậu có gửi tin nhắn trong nhóm.

Từ đằng xa, Mạc Sơ Quyết nhìn thấy một bóng người đang đứng trước cửa tiệm vẫy tay với mình, đến gần nhìn kĩ, hóa ra là Âu Dương Húc nay đã béo lên không ít.
Âu Dương Húc chạy lên mấy bước ôm lấy vai cậu: "Người anh em! Đã lâu không gặp!".
Mạc Sơ Quyết cười cười: "Đã lâu không gặp, cậu thay đổi nhiều quá".
Âu Dương Húc xoa xoa "chiếc cằm thứ hai" của mình, đau khổ nói: "Cậu nghĩ ai cũng đẹp trai giống cậu à? Từ hồi vào đại học tớ liền biến thành con cá muối (*), ngày nào cũng nằm trong phòng chơi game, qua một tháng đã tăng hơn mười ký.
- -----------------------------------------
(*) Cá muối: người không có ước mơ, không muốn động tay làm gì cả
- -----------------------------------------
Mạc Sơ Quyết kinh ngạc há hốc mồm: "Mười ký?".
Âu Dương Húc thở dài: "Nói chắc cậu không tin chứ nếu không có nền tảng hồi trước, chắc giờ tớ mập hơn nhiều.

Cậu sờ bụng tớ thì biết liền".
Mạc Sơ Quyết bán tín bán nghi được hắn bắt lấy tay đặt lên bụng.
Trước đây Âu Dương Húc vẫn có cơ bụng, hay còn gọi là sáu múi.


Bây giờ thì hay rồi, sáu múi biến thành một múi, những thịt là thịt, lại rất đàn hồi.
"Sao cậu mập nhanh như thổi bóng vậy? Đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?".

Mạc Sơ Quyết hơi lo lắng.
Âu Dương Húc vò tóc: "Đi rồi, bác sĩ bảo tớ thiếu vận động, ăn quá nhiều, hay thức khuya.

Giờ tớ bắt đầu giảm cân đây".
Mạc Sơ Quyết nhìn hắn với ánh mắt nghiêm túc: "Vậy hôm nay cậu đừng ăn mấy món dễ béo, tớ sẽ giám sát cậu".
Âu Dương Húc nói: "Thôi đừng nói vụ này nữa.

Dụ Quy Tinh sao không tới? Lúc cậu nhắn kêu cậu ta không tới, tớ còn tưởng cậu nói dối cơ, may mà cậu ta không tới thật haha! Chứ không tớ chả được choàng vai bá cổ cậu thế này đâu".
Vừa nói, hắn vừa càn rỡ vỗ vai Mạc Sơ Quyết mấy cái, cực kỳ đắc ý.
Mạc Sơ Quyết thấy lạ: "Tại sao tớ phải nói dối? Mẹ cậu ấy dẫn cậu ấy đi ăn tối với bạn thật mà".
Âu Dương Húc nhận ra mình lỡ miệng, hắng giọng: "Thì sao? Đừng nói cậu không biết nhé?".
"Hoa khôi cũ lớp mình tới giờ vẫn còn nhớ nhung Dụ Quy Tinh, cô ấy định hôm nay tỏ tình, tớ tưởng cậu cố tình nói Dụ Quy Tinh không đến để cô ấy bỏ cuộc".
Tim Mạc Sơ Quyết nhảy thình thịch, cậu cảm giác như mình vừa phát hiện ra hiểu lầm bị che giấu từ bấy lâu nay.
"Cậu vừa nói...!là có ý gì?"
Cậu ngẩng đầu lên, trong lòng không biết là mong đợi hay vì điều gì khác.
Âu Dương Húc khó hiểu, hắn cho rằng cậu nghe không rõ nên ghé sát tai cậu thì thầm: "Thì là hoa khôi thích bạn trai...!đối tượng của cậu đó.

Cậu ta được người khác nhớ thương như vậy, tớ biết trong lòng cậu nhất định rất khó chịu, nhưng mà cũng không còn cách nào, dù sao cậu ta cũng quá ưu tú nên khó tránh khỏi..."
Câu kế tiếp Mạc Sơ Quyết chẳng nghe lọt chữ nào.
Bạn cái gì? Bạn trai à? Lại còn đối tượng...!lẽ nào Âu Dương Húc đã sớm nhìn ra?
Không được, cậu phải hỏi rõ ràng.

"Cậu phát hiện khi nào?", Mạc Sơ Quyết mím môi, ngữ điệu không thoải mái như bình thường mà có phần xa cách.
Hiếm khi cậu nghiêm túc đến vậy khiến Âu Dương Húc hết cả hồn.
"Phát, phát hiện cái gì?".
Chẳng biết có phải ảo giác hay không, hắn đột nhiên cảm thấy dáng vẻ Mạc Sơ Quyết lúc này giống Dụ Quy Tinh đến lạ! Chẳng lẽ ở bên nhau càng lâu thì càng hiện tướng phu thê?
Mạc Sơ Quyết nói: "Chuyện giữa tớ và Dụ Quy Tinh".
Dụ Quy Tinh nghĩ một lúc rồi ngập ngừng đáp: "Chắc là học kì hai năm lớp mười, lâu quá tớ không nhớ rõ".
Mạc Sơ Quyết suýt sặc ngụm máu trong cổ họng.
Học kì hai lớp mười?!
Sao có thể? Lúc đó cậu vẫn đang ghép đôi Dụ Quy Tinh với Thẩm Ánh Thu cơ mà?
"Cậu có nhớ lộn không?".

Mạc Sơ Quyết giả vờ bình tĩnh hỏi.
Âu Dương Húc gãi đầu: "Cũng có thể, để tớ nhớ lại xem...!À nhớ ra rồi! Học kì một lớp mười có trận bóng rổ, lúc đó tớ đã xác nhận suy đoán của mình".
Dứt lời, hắn bỗng sực tỉnh, nghi ngờ hỏi: "Đợi đã, chuyện của các cậu mà cậu cũng không nhớ?".
Mạc Sơ Quyết liếm đôi môi khô khốc: "Đâu có, tớ chỉ muốn xác nhận chi tiết".
Mà thực tế, mỗi lời cậu nói ra đều vô cùng khó khăn.
Cậu thậm chí còn không biết mình và Dụ Quy Tinh đã làm gì để Âu Dương Húc có suy nghĩ như vậy.
Nghĩ đến đây, Mạc Sơ Quyết lấy tay che mặt.
Cậu chưa kịp bình tĩnh, Âu Dương Húc lại thêm một tin sét đánh khác: "Thật ra Kỷ Vân cũng biết, cậu ấy còn biết trước cả tớ".
Mạc Sơ Quyết: "..."
Dường như không còn gì trên đời có thể khiến cậu kinh ngạc nữa.
Chẳng lẽ cậu và Dụ Quy Tinh thật sự mập mờ đến vậy sao? Mập mờ đến mức những thẳng nam sắt thép xung quanh cũng phát hiện.
Thế mà cậu còn ngây thơ nghĩ hai người vẫn là anh em tốt.

Bọn họ vừa trò chuyện, Âu Dương Húc vừa dẫn cậu đi một vòng hành lang, sau đó thẳng tiến đến cửa phòng ăn.

Cách một tấm cửa gỗ vẫn nghe được tếng cười nói ồn ã.
Mạc Sơ Quyết chỉnh lại tâm trạng, đi theo Âu Dương Húc vào trong.
Mọi người nghe tiếng mở cửa liền đồng loạt nhìn về hướng này, tiếp đến là một tràng chào hỏi náo nhiệt: "Trời đất ơi! Quả nhiên Mạc Sơ Quyết vẫn xinh trai như ngày nào.

Đứa nào nãy cá cậu ấy mập lên mau chung tiền đê!".
"Hahahahaha Âu Dương Húc thiệt tội nghiệp, cách biệt rõ ràng luôn rồi".
"Nhan sắc Mạc Sơ Quyết thế kia chắc chắn sẽ là nam vương trường đại học".
"..."
Mạc Sơ Quyết chào hỏi mấy câu, sau đó được Âu Dương Húc dẫn sang chỗ khác.
Phòng này là phòng giải trí cỡ trung bình.

Nhóm bạn vừa nãy chơi bi-a bên kia, còn nơi này dành cho những người uống trà chơi cờ.
Kỷ Vân ở trong số ấy.
Thấy hai người qua tới, Kỷ Vân đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỉm cười ôn hòa: "Đã lâu không gặp".
Trong lớp, ngoài Âu Dương Húc ra thì Kỷ Vân chính là người thân thiết nhất với Mạc Sơ Quyết.

Cậu vươn tay vỗ vai Kỷ Vân: "Dạo này khỏe không?".
Tóc Kỷ Vân ngắn hơn trước một chút, lộ ra vầng trán bóng loáng, trông rất sáng sủa: "Vẫn ổn".
Mạc Sơ Quyết chống cằm nhìn cậu ta một lúc: "Trông cậu chẳng thay đổi gì cả".
Kỷ Vân cười cười: "Vậy hả? Có lẽ do mặt tớ".

Cậu ta có gương mặt baby nên trông rất trẻ, hiện tại ra ngoài mua đồ vẫn bị người khác tưởng nhầm là học sinh cấp hai.
Âu Dương Húc hừ một tiếng: "Đủ rồi nha, hai người các cậu đang lấy vụ này để khịa tớ đấy à?".
Mạc Sơ Quyết và Kỷ Vân nhìn nhau, đồng thanh nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi".
Nói xong, cả hai đều bật cười.
Âu Dương Húc vờ giận: "Dám bảo không có?".

Mạc Sơ Quyết ngừng cười: "Được rồi, không đùa cậu nữa.

Bọn mình tìm chỗ nào tâm sự chuyện cũ đi".
Cuộc sống đại học tuy tự do nhưng chung quy vẫn thiếu một chút cảm giác, không trọn vẹn như thời cấp ba, thời gian biểu cả ngày đều chật kín.
Nếu cho Mạc Sơ Quyết lựa chọn, cậu vẫn thích cấp ba hơn, đương nhiên sẽ càng tốt hơn nếu không cần dậy sớm.
Bọn họ tìm đại một chỗ yên tĩnh nói chuyện.
Nhà hàng này được xây ở nơi có địa hình cạnh núi gần sông, phong cảnh hữu tình.

Sau lưng là mặt hồ xanh biếc, gió thổi qua mặt hồ tạo nên từng gợn sóng nhấp nhô.

Bên hồ đặt vài bộ bàn ghế màu trắng lộ thiên, Mạc Sơ Quyết cùng bọn Âu Dương Húc, Kỷ Vân ngồi xuống đó.
Cả ba hồi tưởng lại những chuyện thú vị ở trường ngày ấy, chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn tối, có người đến gọi vào ăn, bọn họ mới miễn cưỡng đứng dậy rời đi.
Bữa tối gồm mấy món thường ngày.

Đến họp lớp tổng cộng có hơn hai mươi người chia thành ba bàn.
Bàn chỗ Mạc Sơ Quyết toàn những gương mặt quen thuộc, ngoài Âu Dương Húc và Kỷ Vân, mấy người còn lại đều là bạn học từng ngồi cạnh.

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả đến tận tám giờ mới kết thúc.
Hai bàn kia cũng vậy, sau khi ăn xong, cả bọn ùn ùn kéo nhau rời khỏi nhà hàng.

Lớp trưởng đề nghị đến KTV gần đó karaoke, mọi người đều đồng ý.
Bọn họ đều là người trẻ thích vui chơi, huống chi hiện tại ai cũng được nghỉ, lại càng tự do hơn nữa.
Nhà hàng cách KTV khá gần nên bọn họ định đi bộ qua.
Mạc Sơ Quyết sờ cái bụng tròn vo của mình, nghĩ bụng đi bộ có thể tiêu thức ăn cũng tốt.
Ai ngờ đi được nửa đường, tay áo thình lình bị kéo, giọng nói run rẩy của Âu Dương Húc đồng thời vang lên: "Mạc Sơ Quyết, nhìn kìa...!đó có phải Dụ Quy Tinh không?".

.

Bình Luận (0)
Comment