Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ

Chương 14


Edit: Aly
"Hai người có ý thức cô lập bạn học Khuất Lăng phải không?" Mặc dù Tu Đình Vân vẻ mặt mang theo ý cười, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh.

Vẻ mặt Chu Niệm không có biến hóa.

Phương Tưởng Dung sau khi nghe thấy lời chất vấn, sắc mặt trực tiếp tái đi.

Ngược lại là Khuất Lăng an tĩnh trước sau như một, như thể chủ đề này không liên quan gì đến anh.

Chuyên gia xã giao Liên Oái Thành thấy bầu không khí không ổn, vội vàng ra mặt phối hợp: "Mọi người đều là bạn học cùng trường, đều ưu tú như vậy, có mâu thuẫn gì mà không thể hòa giải, làm sao có thể cô lập bạn học được?"
Tu Đình Vân nhìn hai người nhàn nhạt nói tiếp: "Vậy nên tôi nói xin lỗi trước, nếu quan sát của tôi là sai, tôi nguyện ý tạ lỗi cùng hai người, nhưng nếu không phải, có thể giải thích một chút là tại sao?"
Chu Niệm chủ động mở miệng: "Đúng, nhưng chúng tôi thường xuyên chỉ có bất hòa bình thường chơi mà thôi, không có quy định cậu ấy nhất định phải kết bạn với ai!"
"Vậy thì lần này, học trưởng các người bất hòa chơi chơi, cảm giác thế nào?"
Chu Niệm á khẩu không trả lời được.

Phương Tưởng Dung thấy anh xấu hổ, liền nói: "Không liên quan gì đến Chu Niệm, là quan hệ của tôi.

Cậu ấy cũng vì tôi mà cô lập Khuất Lăng."
Nói đến này, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Khuất Lăng, "Không có nhiều nguyên nhân phức tạp như vậy, chỉ là cậu ta luôn ở đằng trước tôi, tôi khó chịu thôi."
Cuối cùng Khuất Lăng cũng có phản ứng, anh chế nhạo:"Vậy thì cậu hẳn là nên khó chịu Thành Tố người đã đem cậu cùng Chu Niệm đều áp chế gắt gao, nhưng tại sao lại không cô lập Thành Tố?"
"Bởi vì khó chịu cậu chỉ là một Beta cũng có thể thắng một Alpha!"
Nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.

Lão đại ca Tiêu Dương trốn trong góc, sự việc không liên quan đến mình.

Liên Oái Thành chỉ biết lo lắng suông, đối với tình huống trước mắt không có đầu mối.

Hắn vội vàng chọc Tu Đình Vân, nhanh lên, là cậu lựa chọn mở ra mâu thuẫn nên đi kết thúc nó.

Tu Đình Vân ho khan một tiếng, khiến mọi người chú ý.


Sau đó cho Khuất Lăng một lời khen ngợi: "Đây là điều tôi muốn, đối với loại người khi dễ anh như vậy, nên lớn tiếng phản kháng."
Khuất Lăng khi nghe được kinh ngạc mà nhìn hắn.

"Anh xem tôi, Lưu Thương Tôn Hoài Sơn, tên nào khi dễ nhãi con hạt giống của tôi, đều bị tôi hung hăng đánh cho trở về.

Nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, nhẫn cả đời, thì không có khả năng!"
Liên Oái Thành ngắt lời: "Tiểu học đệ của tôi ơi, cậu đang thuyết phục bọn họ làm hòa hay trực tiếp đấu võ?"
"Tôi đang thuyết phục a!" Tu Đình Vân vô tội mà trả lời, "Nếu Phương Tưởng Dung cảm thấy Khuất Lăng không xứng đáng ở trước mặt anh ta, vậy hãy quang minh chính đại hạ chiến thư, ngay trong hạng mục diễn tập lần này, như thế nào!"
Ngoài điểm đoàn đội, diễn tập cũng sẽ có điểm cá nhân.

Khuất Lăng dẫn đầu mở miệng: "Tôi đồng ý."
Phương Tưởng Dung nhìn thoáng qua Khuất Lăng, ngập ngừng hỏi: "Nếu thua thì sao!"
"Nếu tôi thua, tôi sẽ rời khỏi Học viện quân sự trung ương!" Khuất Lăng vẻ mặt kiên định mà nói.

Tu Đình Vân cau mày, điều này không được, nếu thôi học sẽ phát triển theo tình tiết của tiểu thuyết.

Nguyên lai trong tiểu thuyết, Khuất Lăng chưa hoàn thành việc học của mình, sau đó không biết bằng cách nào mà trở thành nanh vuốt của Tôn Hoài Chính.

Không đợi hắn lên tiếng phản đối, chính Phương Tưởng Dung liền phản đối, "Việc này không được, tôi không muốn thôi học." Hắn dù là thiếu gia có đại tính tình, nhưng cũng không muốn đặt tương lai của mình vào một trận cá cược.

"Như vầy đi." Liên Oái Thành cuối cùng cũng tìm được đất dụng võ.

Anh thường xuyên giải hòa cho các em trai em gái ở nhà, kinh nghiệm rất phong phú.

"Nếu Khuất Lăng thua, để Khuất Lăng làm tùy tùng cho cậu một năm, làm một tiểu đệ chạy vặt cơm bưng nước rót uy đến tận giường, nếu Phương Tưởng Dung thua, như vậy cậu phải lên diễn đàn của trường công khai xin lỗi về hành vi xa lánh của mình, hơn nữa còn muốn cùng cậu ấy bắt tay làm anh em tốt! Đương nhiên, bốn người chúng tôi trong toàn bộ hành trình đều làm trọng tài, đặc biệt là Chu Niệm, không cho phép ra tay giúp Phương Tưởng Dung."
Tu Đình Vân đối với phương án này rất vừa lòng, dẫn đầu đưa ra một phiếu đồng ý.

Phương Tưởng Dung suy nghĩ một chút cũng đồng ý.

Khi những người khác đưa ra ý kiến không phản đối, mọi người nhìn về phía Khuất Lăng vẫn luôn không phát ra tiếng.


Khuất Lăng cuối cùng chậm rì rì hỏi một câu: "Nếu thắng thì có thể không bắt tay nhau không? Tôi không muốn bắt tay với Alpha này!"
Liên Oái Thành cười: "Đó chỉ là một cái ý tứ, không cần quan tâm.

Cho nên Khuất học đệ cũng không có phản đối?" Thuyết phục mấy đứa em ở nhà nói quen rồi.

"Không còn nữa!"
Nhưng thật ra Phương Tưởng Dung cùng Chu Niệm nói thầm: "Đầu óc của Khuất Lăng không có vấn đề đi, cậu ta đang lo lắng cái gì, tôi coi trọng cậu ta sao?"
Chu Niệm uống nước: "Dù sao lớn lên cũng không tệ lắm."
Phương Tưởng Dung không thể tin tưởng mà trừng lớn mắt.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, tâm trạng của Tu Đình Vân không tồi, hắn có dự cảm, quyết định hôm nay có khả năng sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh sau này của Khuất Lăng.

"Oái Oái, tiểu đội này của cậu thật sự rất độc đáo a, đây là nằm yên nhận thua sao?" Huynh đệ tốt của Liên Oái Thành lại đây "Xuyến môn" trêu ghẹo nói.

Liên Oái Thành trợn trắng mắt, "Đừng tới nói mát, tên phản bội huynh đệ!"
"Đừng! Tôi đây là muốn lấy điểm.

Đến với đội của cậu, vạn nhất tôi không được tuyển đến quân đoàn số hai thì làm sao bây giờ?"
"Tại sao cậu nhất định phải chọn quân đoàn số hai?"
"Chỉ khi vào quân đoàn số hai, mới có cơ hội tiếp cận Quan Tông.

Sau đó đến gần thủy đài, theo đuổi em trai của anh ta Quan Khê!"
"Cậu đang mơ mộng hão huyền cái gì đây!"
Liên Oái Thành nói ra lời trong lòng của Tu Đình Vân, đi mà nằm mơ.

"Làm sao mà học trưởng biết được chúng tôi chắc chắn sẽ thua? Đội của chúng tôi đều đứng đầu năm trước.

Tôi đứng nhất, hai, ba và bốn ở đây." Khi chỉ đến Tiêu Dương cùng Liên Oái Thành bị mắc kẹt, Tu Đình Vân tìm cho mình nột cái bậc thang.

"Hai người bọn họ bỏ qua.


Xem từ góc độ này mà nói, thực lực của đội chúng tôi không hề yếu."
Alpha nằm mơ kia cười nói: "Điểm của các cậu xếp hạng cao hơn cũng vô dụng, tiểu học đệ, cậu đã thiếu hai năm chương trình học rồi, dù mạnh mẽ xuất sắc hơn nữa, cũng có đối lập với các năm trước, tôi thừa nhận về sau cậu khẳng định sẽ rất cường đại, nhưng nếu hiện tại cậu muốn giành chiến thắng, đó là không có khả năng!"
"Lăn lăn lăn, đừng ở đây đả kích ý chí chiến đấu của đội chúng tôi!" Liên Oái Thành đẩy người nọ rời đi.

Tu Đình Vân mỉm cười, rất tốt, khơi dậy tinh thần chiến đấu của hắn, lần này nhất định phải thắng, để Alpha này không được thêm điểm, càng không thể vào quân đoàn số hai.

Khi Liên Oái Thành trở lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ngồi bên cạnh Tu Đình Vân nhỏ giọng nói: "Tên cẩu Tôn Hoài Sơn kia đã thành lập một đội siêu mạnh! Hai tên năm ba, hai tên năm tư, trong đó có một tên còn là năm thứ năm!"
"Ba người đứng đầu đâu?"
Liên Oái Thành thấy Tu Đình Vân chân thành đặt câu hỏi, tim đau như cắt: "Tiểu học đệ, không cần đả kích học trưởng.

Ba người đầu tiên nhất định là đủ điểm rồi, đã thuận lợi tiến vào quân bộ.

Chỉ có học trưởng của cậu là chúng tôi không đủ điểm, còn phải xông ra đánh thêm điểm!"
"Không có việc gì đâu học trưởng, lần này chúng ta nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ tăng thêm một chút điểm cho các người."
Tiêu Dương trực tiếp hạ nhiệt độ đả kích hai người bọn họ: "Vẫn phải hạ thấp kỳ vọng một chút, chưa kể đến đội của chúng ta khuyết thiếu kinh nghiệm, ít nhất khẳng định chúng ta sẽ bị đám người Tôn Hoài Sơn kia theo dõi, thậm chí điều tồi tệ hơn là vẫn còn có người ở đây nháo mâu thuẫn!"
Phương Tưởng Dung bị điểm danh đến, mất tự nhiên mà nghiêng người nhìn lén Khuất Lăng.

Khuất Lăng mặt khối băng như thường lệ.

Tu Đình Vân thấp giọng giải thích với mọi người: "Nếu có thể được làm thủy quái, chúng ta liền không cần sợ Tôn Hoài Sơn vướng chân, phần thắng sẽ tăng lên."
Chu Niệm nghiêm túc lên: "Đúng vậy, làm thủy quái là tốt nhất.

Bảo vệ cho trung tâm giao lộ, là có thể dựa vào lượng đạn dược vô hạn và tiêu thụ thực phẩm của người chết nhóm khác"
Liên Oái Thành thở dài: "Cũng không biết, chúng ta có thể được kéo đến đội nào!"
Sau một chuyến đi dài trên phi thuyền, tất cả mọi người cuối cùng đã đến bến cảng Hối Xuyên Tinh.

Lúc rời bến cảng, có người cảm thán nói: "Không hổ là quặng tinh, bến cảng này tất cả đều là mẫu vật khoáng sản!"
Cái từ quặng tinh này lập tức khiến Tu Đình Vân chú ý.

Nhiều sự kiện trong tiểu thuyết được kích hoạt bởi xung quanh các nguồn tài nguyên khoáng sản.

Về đến khách sạn, mọi người đang xếp hàng chuẩn bị lên lầu, Hùng Bá ở đại sảnh đột nhiên hét lớn một tiếng: "Ý của ngươi là gì? Tình huống tạm thời là thế nào? Nào, giải thích cho lão tử xem sân huấn luyện trời bị sập hay là đất bị nứt? Chỉ biết ấp úng, không chịu nói với lão tử tại sao việc nhập học lại bị trì hoãn."
Các sinh viên học viện quân sự ngay lập tức bị thu hút, mỗi người đều vểnh tai lên để nghe giọng nói lớn của Hùng Bá Bá.

"Cút đi! Đây không phải là việc trợ cấp phí dừng chân.


Lão tử muốn là có thể xác định thời điểm nhập học, chậm trễ mấy ngày ah? Hay là các ngươi ở khu đào mỏ đào ra đại bảo ẩn giấu, sợ chúng ta đi qua cùng đoạt đồ vật của các ngươi!"
Nhìn giọng điệu và tư thế, Hùng Bá Bá hoàn toàn nắm được thế chủ động.

Không hổ là Hùng Bá Bá của học viện quân sự!
Liên Oái Thành ở một bên cười trộm nói: "Nhìn xem, chúng ta khẳng định phải ở lại trung tâm thành phố thêm mấy ngày nữa!"
Tu Đình Vân không quan tâm, trực tiếp đi về phòng khách sạn, hay là lát nữa đến sân huấn luyện cũng tốt.

Hiện tại hắn đối với chuyện Hối Xuyên Tinh là quặng tinh có chút để ý.

Vừa vặn thừa dịp được hoãn thời hạn mấy ngày đi khu vực khai thác mỏ xem xét một chút.

Quả nhiên, không bao lâu, Thi giáo liền thông báo với mọi người, hoãn lại ba ngày, trước tiên có thể ở khách sạn nghỉ ngơi, chờ ba ngày sau rồi tập chung đến sân huấn luyện.

Tu Đình Vân lập tức chuẩn bị, tham khảo bản đồ của Hối Xuyên Tinh, bởi vì sân huấn luyện muốn là địa hình quặng mỏ, cho nên khách sạn của bọn họ rất gần với khu khai thác, dễ dàng đi lại.

Sau khi đặt hành lý xuống, hắn rời khỏi khách sạn một mình, chạy thẳng đến khu vực khai thác mỏ.

Hối Xuyên Tinh nổi tiếng với việc sản xuất "Triti".

187 đi theo tự hỏi: Ký chủ, nó có phải là Triti được sử dụng cho thuốc áp chế tin tức tố?
Tu Đình Vân mở ra được bế tắc, nó đã đúng.

Tiểu thuyết là kể về mười mấy năm sau, thời đại sau khi nâng cấp thuốc ức chế, mà thuốc ức chế bán chạy nhất được nghiên cứu phát minh ra trong vài năm qua, điều này đã khiến giá cả quặng Triti tăng cao.

Hắn đột nhiên có ảo tưởng rằng mình là nam chính, những gì xuất hiện xung quanh hắn luôn là những nhân vật chủ chốt và các sự kiện then chốt tiếp theo trong tiểu thuyết?
187 tỏ vẻ:???
Sau khi Tu Đình Vân đến khu vực khai thác mỏ, hắn phát hiện toàn bộ khu vực khai thác rất yên tĩnh, quặng mỏ cũng chưa có khởi công, người đi đường nhìn hắn phi thường cảnh giác.

Hắn ghé vào một cửa hàng nhỏ, mua một ít nước bổ sung, rồi giả vờ bâng quơ hỏi: "Hôm nay nghỉ phép phải không? Tôi đã đi thật xa để tới quay chụp khu vực khai thác nhưng vẫn chưa có cơ hội!"
"Ai! Triển lãm tốt nghiệp! Nguy hiểm quá!" Hắn thở dài một mình rồi nói.

Một người dì bên cạnh không nhịn được mà nhắc nhở: "Tiểu tử này mau chạy đi đổi chỗ khác, chúng tôi sắp không được yên ổn!"
Tu Đình Vân giả bộ giật mình mà hỏi: "Sao vậy?"
Một ông lão phất tay muốn ngăn người dì lại, đáng tiếc người dì bực bội nói: "Sao vậy, mấy tên thiếu gia nhà giàu của Tinh Thành bắt nạt chúng tôi, nói sau khi mua quặng mỏ xong sẽ bán đi, mặt mũi lớn như vậy!".

Bình Luận (0)
Comment