Xuyên Thành Chị Dâu Cực Phẩm Trong Truyện Điền Văn

Chương 29


Cô phát hiện ra rằng chúng đều là động vật và thực vật, hơn nữa đều là các chủng loại lộn xộn từ khắp nơi trên thế mà cô chưa từng nghe đến.

“Chẳng lẽ hệ thống các cậu là thu thập động vật và thực vật bản địa đến từ các thế giới khác?”Hệ thống, “Đúng vậy, bởi vì động vật và thực vật bản địa ở mỗi thế giới đều có hạn, đôi khi có những nhu cầu đặc biệt.

Ví dụ như thực vật từ thế giới này có thể chữa khỏi bệnh ở thế giới khác, đối với động vật ở đây, ở một thế giới khác lại vị tươi mới, được người khác săn đón.

”“Chuyện nhỏ, khi nào có thời gian tôi sẽ đi tìm cho cậu.

” Hệ thống có khả năng tự xác định số tích phân, vậy không cần cô phải đi so sánh từng cái, làm nhiều mệt mỏi lắm.


“Ký chủ nên học tập các loại tri thức, cạnh tranh với những người khác trên nền tảng giao dịch, hoặc là thi đậu đủ tư cách lấy chứng chỉ đều có thể đạt được tích phân, kiến nghị ký chủ phát triển năng lực này, nếu là gặp phải bệnh tật nghiêm trọng, cũng có thể mời những người có hệ thống giao dịch ở thế giới khác đễ giúp đỡ chữa bệnh.

”Hướng Hi xua tay đi ra khỏi hệ thống, thân thể này của cô không biết chữ, cũng không nóng lòng học, huống chi quy đinh hệ thống, vào ban đêm khi đi ngủ thì có thể để ý thức vào trong đó học, thời gian bên trong gấp ngoài mười lần bên ngoài, nói cách khác, khi cô vào đó học mười tiếng thì bên ngoài chỉ mới trôi qua một tiếng.

Không ngờ tới cô còn có thể giả ngây giả dại, Hướng Hi cười tủm tỉm mà nghĩ vậy thì chẳng phải hợp ý cô quá.

Thân thể cô không khoẻ, dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi, cũng không biết trôi qua bao lâu, trước cửa sân vang lên tiếng nói chuyện.


Đúng lúc Hướng Hi muốn đi ra ngoài, suy yếu từ trên giường đứng dậy, thay áo bông, đi tới cửa chính sương phòng kéo ra một cái khe hở, liền thấy trước sân, Lưu Viện Viện cầm một khúc ruột già từ tay thím Chu.

Thím Chu hỏi, “Nghe nói Hướng Hi bị thương? Tình huống thế nào?”Lưu Viện Viện bĩu môi, “Chỉ có nhân sâm mới trị được bệnh, người lớn trong nhà tốt tính, đồng ý lấy cho cô ta chữa, nhưng mà làm khổ những người khác như là chúng tôi.

”“Trời ạ, nhân sâm , cái đó đắt thật đấy.

”Thím Chu có chút đồng tình, cười ngại ngùng, “Đây là khúc ruột già, vậy Cao gia các ngươi muốn không?”“Muốn chứ, đương nhiên muốn.

” Hướng Hi kéo cửa đi ra ngoài, cười tủm tỉm mà nói, “Ai nha, dì Chu, chắc dì không biết chồng của con đối xử tốt với con như nào, anh ấy biết con phải có nhân sâm cứu mạng, sớm liền đi trên núi, nói là đi săn cũng muốn cứu con, trời ơi, đời này con chưa từng có lỗi với, chỉ là có lỗi với mỗi chồng con, vì con mà anh ấy đã tiêu quá nhiều bạc rồi, đời này con chỉ đối xử tốt với anh ấy.

”.

Bình Luận (0)
Comment