Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 109

Nếu Đào Nhất Bình có vấn đề, Trần Tố mà thật sự liên lạc với ông ta, vậy sẽ không có vấn đề sao?

Nếu nhất thời nóng vội mà đánh rắn động cỏ, sẽ được không bằng mất.

Lời nói của Cố Khiếu Hành khiến Trần Luật bình tĩnh lại, định lên tiếng thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

"Doanh trưởng Trần!"

"Vào đi."

"Doanh trưởng Trần, nhà anh có điện khẩn, bảo anh mau về nhà." Người nói là chiến sĩ phòng thông tin, văn phòng của Trần Luật không có điện thoại, bình thường có người liên lạc đều phải thông qua phòng thông tin.

Quân khu cách khu nhà tập thể không tính là xa, nếu không phải tình huống khẩn cấp sẽ không cố ý gọi điện thoại đến.

Trần Luật nhớ đến ông nội sau khi đọc diễn văn xong đã về nhà, nói là định đi thăm bà nội...

Nghĩ đến bà nội, anh và Cố Khiếu Hành nhìn nhau, cầm lấy mũ trên bàn làm việc rồi chạy ra ngoài.

"Lão Cố, còn phải làm phiền cậu một chuyến, đến trường đón Tiểu Sơ." Trần Luật lo lắng vấn đề sức khỏe của bà nội, nhưng cũng không yên tâm về em gái, hiện tại người đáng tin cậy nhất bên cạnh chính là Cố Khiếu Hành.

"Nói gì mà phiền, cậu mau về nhà đi, tôi đi đón Tiểu Sơ."

Trong chuyện chính yếu, hai người luôn ăn ý một cách kỳ lạ.

Trần Luật biết ơn gật đầu rồi sải bước rời đi.

Bên phía trường đại học

"Tiểu Sơ, tối nay cậu không ở lại trường sao?"

"Tớ mỗi ngày đều về nhà."

Tuy hôm nay là ngày đầu tiên nhập học, nhưng Thẩm Ngưng Sơ đã làm quen được với rất nhiều bạn học, chưa kể đến mấy người cùng phòng.

Buổi chiều tan học, cô đã chuẩn bị về nhà, Vạn Xuân Vân vừa hay phải đến cửa hàng mua ít đồ, tiện thể đưa Thẩm Ngưng Sơ đến cổng trường đại học.

"Vậy mai gặp lại cậu nhé." Vạn Xuân Vân nói.

"Mai gặp." Thẩm Ngưng Sơ nói với Vạn Xuân Vân xong mới chạy về phía Cố Khiếu Hành.

"Anh Cố, sao anh lại đến đón em?"

Thẩm Ngưng Sơ còn tưởng là anh ba đến đón mình, không ngờ lại là Cố Khiếu Hành.

"anh ba của em có việc." Anh không nói Trần Luật nhận được điện thoại khẩn cấp từ gia đình, dù sao anh cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhỡ đâu nói ra, Thẩm Ngưng Sơ chỉ có thể lo lắng theo.

Cũng may Thẩm Ngưng Sơ cũng không hỏi nhiều, cô biết ông ngoại và anh ba nhất định rất bận.

Lên xe, Cố Khiếu Hành bắt đầu hỏi tình hình trường học của Thẩm Ngưng Sơ: “Tiểu Sơ, hôm nay là ngày đầu tiên đi học, em đã quen chưa?”

“Dạ quen rồi ạ.” Thẩm Ngưng Sơ còn tưởng nhiều năm không đến trường, sẽ có chút không quen, không ngờ các bạn học đều rất dễ, hơn nữa thời điểm này đi học không phải chỉ đơn thuần là kiến thức sách vở, mà là chú trọng khả năng thực hành và ứng dụng kỹ thuật.

Cho nên chương trình học không hề nhàm chán, ngược lại còn có chút gấp rút, bởi vì chỉ cần hai đến ba năm là có thể tốt nghiệp trở về công tác.

Đối với Thẩm Ngưng Sơ, một người đã bỏ bê sách vở nhiều năm, điều này còn quen thuộc hơn cả việc chỉ học kiến thức sách vở.

Hơn nữa cô chọn ngành cầu đường, cũng không phải là một ngành hoàn toàn mới, có chút tương đồng với ngành học trước đây, nhưng lại không hoàn toàn giống, cho nên cô vẫn rất thích.

Cố Khiếu Hành nghe Thẩm Ngưng Sơ vui vẻ chia sẻ chuyện trường lớp, cũng không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, không biết tại sao, chỉ cần nghe cô nói chuyện dường như tâm trạng liền bình tĩnh lại.

Rất nhanh hai người đã về đến đại viện, Cố Khiếu Hành vẫn còn bận tâm chuyện lúc nãy, tự nhiên cũng đi theo Thẩm Ngưng Sơ đến nhà họ Trần.

Từ khi Thẩm Ngưng Sơ trở về phát hiện Cố Khiếu Hành phần lớn thời gian đều ở nhà mình, cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là không ngờ hôm nay vừa về đến nhà, phòng khách đã chật kín người.

Bình Luận (0)
Comment