Nếu đã như vậy thì sinh nhật mười tám tuổi của cháu gái là ngày vô cùng quan trọng, bà ấy đương nhiên hy vọng A Hành có mặt.
“Vậy còn A Hành thì sao?” Chu Vân Thanh hỏi.
Vợ hỏi thẳng thừng như vậy, Trần Quý Uyên đương nhiên cũng nghe ra được, biết vợ có ý gì, tuy ngoài miệng ông nói muốn chọn cho cháu gái một chàng rể tốt nhất trong đại viện, nhưng trước mặt Cố Khiếu Hành thì những người khác hình như đều không bằng.
Nhưng ông và vợ có vừa lòng đến đâu thì cuối cùng vẫn phải hỏi ý kiến của con gái, dù sao cháu gái và con gái nương tựa lẫn nhau mười tám năm, không thể vì bọn họ là ông bà ngoại mà tước đi quyền làm mẹ của con gái.
“Vân Thanh, chúng ta phải hỏi ý kiến của A Trân trước đã.”
Điều này Chu Vân Thanh đương nhiên biết, nhưng A Trân vừa mới về nên không hiểu rõ tình hình trong đại viện, bà chỉ là chọn ra người tốt nhất trước thôi.
“Ba, mẹ hỏi ý kiến con chuyện gì ạ?” Trần Uyển Trân vừa xuống lầu đã nghe thấy cuộc trò chuyện của ba mẹ, bèn đi tới hỏi.
Chu Vân Thanh thấy con gái đến, vội vàng vẫy tay gọi lại gần, cả nhà không ai vòng vo tam quốc, trực tiếp nói ra suy nghĩ và cân nhắc của mình, bây giờ chỉ cần hỏi ý kiến của con gái là được.
Thực ra Trần Uyển Trân cũng khá thích Cố Khiếu Hành, lúc ở thôn Đại Hà, Xuân Tú cũng từng nói với bà, chỉ là lúc đó tâm trạng và bây giờ hoàn toàn khác, trước đây bafchỉ muốn gặp lại ba mẹ trước, hơn nữa con gái cũng nói với bà là không muốn vội vàng xem mắt kết hôn, nên bà mới tùy tiện kiếm cớ để lảng tránh.
Đương nhiên còn một nguyên nhân nữa là sự hy sinh của chồng khiến bà tràn đầy lo lắng.
Nhưng mấy ngày bà cùng mẹ đi chữa bệnh lại đúng lúc nhà hàng xóm cưới vợ, lúc đó vì thấy nhà người ta nhiệt tình nên lúc rảnh rỗi bà cũng sang giúp một tay.
Thế nhưng từ miệng bà cụ đó, bà lại nghe ra ý tứ là cô gái sắp gả đến không xứng.
Nguyên nhân là vì cô gái đó là người thành phố, ba mẹ đều là giáo viên có văn hóa, chỉ là nhất thời sơ sẩy mà bị gán tội, vì để con gái không bị liên lụy nên vội vàng tìm cho con gái một mối hôn sự.
Vì chuyện nhà, ba mẹ chỉ mong con gái gả cho người bình thường, sống một cuộc đời bình yên.
Cho nên bà ta tìm một người có gia thế và ngoại hình đều rất bình thường, cho dù như vậy, nhà này thật ra cũng là trèo cao rồi, nhưng bà mẹ chồng này sau khi nhận được số tiền sính lễ cao ngất ngưởng từ nhà gái thì vẫn cứ xỉa xói đủ điều về cô con dâu sắp sửa bước chân vào cửa.
Người đàn ông đó dường như cũng rất đồng tình với lời nói của mẹ mình, thỉnh thoảng cô ấy nghe được những lời nói của người đàn ông và mẹ anh ta, còn lộ ra vẻ tự tin vô cùng, cảm thấy bản thân có thể cưới được cô gái thành phố làm vợ hoàn toàn là bởi vì bản thân mình đủ giỏi giang, cho rằng cô gái kia là lấy chồng giàu, nếu không phải vì mối quan hệ trước đây của hai nhà, có được mối hôn sự này, anh ta hoàn toàn có thể cưới được người xuất sắc hơn.
Trần Uyển Trân lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra những gì cô cho là bình thường tầm thường cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, bởi vì rất ít người có thể đối diện với sự tầm thường của bản thân, và sẽ cố gắng để thoát khỏi sự tầm thường đó, họ sẽ chỉ biết chèn ép đối phương một cách vô hạn để nâng cao sự tầm thường của chính mình.
Vì vậy, khoảnh khắc đó, bà đã có suy nghĩ khác về hạnh phúc bình dị.