Số tiền này ở thời đại sau tuy không tính là nhiều, nhưng ở cái thời đại mà tiền lương trong thành phố vẫn còn đang ở mức hai ba mươi đồng thì chắc chắn là bao lì xì rất lớn rồi.
Thẩm Ngưng Sơ đếm sơ qua, vậy mà đã vượt quá năm trăm tệ, đối với Thẩm Ngưng Sơ hiện tại không có nguồn thu nhập mà nói thì quả thực là phát tài rồi.
Lúc cô đang ôm bao lì xì lăn lộn trên giường thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Thẩm Ngưng Sơ tưởng rằng dì Tống mang dưa hấu lên cho mình, vui vẻ ngồi dậy khỏi giường, “Dì Tống, cửa không khóa, vào thẳng đi ạ.”
“Tiểu Sơ đang làm gì vậy? Vui vẻ như vậy?”
Thẩm Ngưng Sơ nhìn thấy người đi vào là bà ngoại và mẹ, đôi mắt liền cong lên: “Bà ngoại, mẹ.”
Trần Uyển Trân lại gần nhìn một cái, phát hiện trên giường con gái toàn là tiền, mỉm cười hỏi: “Đây là bao lì xì hôm nay Tiểu Sơ nhận được sao?”
“Vâng ạ.” Thẩm Ngưng Sơ vừa nói vừa khoe khoang một chút số tiền nhỏ của mình.
Vẻ mặt hám tiền của con bé khiến Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân nhìn nhau cười, nhưng ngay sau đó Chu Vân Thanh lại đau lòng, đáng lẽ ra cháu gái ngoại từ nhỏ đến lớn, mỗi năm đến sinh nhật đều nên nhận được rất nhiều lời chúc phúc, vậy mà lại bỏ lỡ mất mười tám năm.
May mà ông trời rủ lòng thương, bọn họ vẫn còn cơ hội để bù đắp.
Chu Vân Thanh yêu thương xoa đầu cháu gái ngoại, ngồi xuống mép giường cô, trìu mến nói: “Tiểu Sơ, đây là quà mười tám tuổi bà ngoại tặng con.” Nói rồi bà đưa chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay cho cháu gái ngoại.
Thẩm Ngưng Sơ cứ tưởng là mấy món đồ nhỏ nhặt, vui vẻ mở hộp gỗ ra, vừa mở ra đã ngẩn người, bên trong hộp gỗ là cả một đống châu báu.
Nói không ngoa thì, giống như xem TV đào được kho báu, đột nhiên mở ra trước mắt toàn là những thứ lấp lánh.
Chiếc nhẫn hồng ngọc to tướng, chiếc vòng ngọc bích trong veo, chuỗi ngọc trai đều màu sắc óng ánh, đôi bông tai ngọc bích hình giọt nước, thậm chí còn có cả đồ cài đầu đính kim cương hồng to bằng quả trứng bồ câu, đáy hộp là những thỏi vàng to bằng hai ngón tay xếp chồng lên nhau, ước chừng có bảy tám thỏi.
“Ngoại ơi…” Thẩm Ngưng Sơ ôm hộp gỗ quay đầu về phía Chu Vân Thanh.
Chu Vân Thanh khẽ gật đầu nói: “Đây là một phần của hồi môn của ngoại ngày trước, giờ cũng chỉ còn lại từng này, vốn là để dành cho con gái, định làm của hồi môn cho con bé, ngoại cho Tiểu Sơ hết, cũng không đáng là bao, cứ coi như kỷ niệm mà giữ bên mình.”
Thẩm Ngưng Sơ biết ngoại từng là tiểu thư của một gia đình danh giá có tiếng ở Bắc Thành, nhưng trải qua chiến loạn, để ủng hộ sự thống nhất và ổn định của đất nước, nhà máy và gia sản của nhà ngoại đều đem hiến tặng hết.
Cho nên trong mười năm hỗn loạn từ trước đến nay, ông bà ngoại không hề bị vạ lây, bởi vì cho đến nay, nhà máy luyện thép lớn nhất Bắc Thành vẫn mang tên ông bà ngoại.
Năm đó, lòng quả cảm và chính nghĩa của ông ngoại là vì muốn đất nước được yên bình, nào ngờ lại còn bảo vệ được cả con cháu đời sau.
Nhưng cô cứ tưởng những thứ này không còn sót lại gì, không ngờ ngoại còn giữ lại một ít, trong mắt ngoại những thứ này so với gia tộc trước kia chẳng đáng là bao, nhưng rơi vào mắt Thẩm Ngưng Sơ thì lại khác, phải biết là những thứ trong hộp gỗ nhỏ này, sau này chỉ cần một món thôi cũng đủ đổi lấy một căn nhà lớn rồi.
Thẩm Ngưng Sơ lập tức bị khí phách của ngoại chinh phục, quả nhiên là tiểu thư khuê các, ngay cả dáng vẻ thản nhiên giữ những báu vật này cũng đủ để cô học hỏi thật lâu.