Cô không ngờ rằng mình vừa tròn mười tám tuổi đã trở thành tiểu phú bà, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác không chân thật.
Đột nhiên cô nhớ ra Cố Khiếu Hành còn tặng mình một món quà, còn chưa kịp cất đồ đã vội vàng chạy đến tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp.
Mở ra xem, cô phát hiện bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay, hơn nữa còn không phải loại bán ở cửa hàng mậu dịch.
Là một chiếc đồng hồ ngoại nhập, hình như thời buổi này chỉ có thể mua được ở cửa hàng dành cho Hoa kiều.
Thẩm Ngưng Sơ đeo thử chiếc đồng hồ lên tay, thấy cũng đẹp mắt, bất kể là kiểu dáng hay màu sắc đều rất hợp với cô.
Cô phát hiện ra rằng mặc dù anh ba và Cố Khiếu Hành trông có vẻ là những người đàn ông khô khan, nhưng gu thẩm mỹ của họ lại rất tuyệt vời.
Đang lúc soi gương ngắm nghía thì Thẩm Ngưng Sơ phát hiện trong hộp còn có một tờ giấy, thật ra lúc nhìn thấy tờ giấy cô hơi hồi hộp, dù sao cũng sống hai đời rồi, nếu nói là không hiểu gì về hành động của Cố Khiếu Hành thì thật là phóng đại.
Vì vậy, cô hơi lo lắng Cố Khiếu Hành sẽ dùng cách tỏ tình sến súa nào đó, ôi trời ơi, cô sẽ ngại c.h.ế.t mất, hơn nữa còn thấy hơi quê mùa.
Mang theo tâm trạng lo lắng, cô run rẩy mở tờ giấy ra, ‘Chúc Thẩm Ngưng Sơ mỗi phút mỗi giây trong tương lai đều tràn ngập hạnh phúc và niềm vui!’
Nhìn dòng chữ này, Thẩm Ngưng Sơ vừa thở phào nhẹ nhõm vừa không nhịn được bật cười, phải nói là chữ của Cố Khiếu Hành rất đẹp!!!
Bên này Thẩm Ngưng Sơ đang ôm đống bảo bối của mình không ngủ được, còn ở Nam An, Cố Khiếu Hành và Trần Luật cũng không tài nào chợp mắt nổi.
Lúc này, tại một nhà máy gạch bỏ hoang cách thành phố Nam An hơn ba mươi cây số, trong bóng tối, bảy tám người mặc quân phục đã mai phục ở đây gần ba tiếng đồng hồ.
Buổi tối Nam An vừa trải qua một cơn mưa lớn, không khí lúc này đầy hơi ẩm, nơi này bị bỏ hoang đã lâu, hòa lẫn với mùi mưa nồng nặc càng thêm xơ xác tiêu điều.
Trần Luật mượn ánh trăng sau mưa nhìn về phía xa, hoàn toàn không thấy bóng dáng ai đến, ngược lại là Đào Nhất Bình đã quay về nhà cũ được một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy ra, anh ấy nhỏ giọng hỏi: “Tên Đào Nhất Bình này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ ở đây còn cất giấu tiền bạc gì của viện trưởng Trương và vợ ông ấy, hắn ta định cuỗm tiền bỏ trốn à?”
Bởi vì hai người tên Đào Nhất Bình, hiện tại bọn họ dám khẳng định hai người này đều không phải là con của viện trưởng Trương, chẳng lẽ là sợ bị bại lộ nên cuỗm tiền bỏ trốn?
Mẹ của Đào Nhất Bình qua đời trong bệnh viện, hơn nữa còn là sau khi được bác sĩ cấp cứu, nghe ông Tiền nói bà ấy vốn đã ốm yếu nhiều năm, nằm liệt giường.
Hơn nữa, triệu chứng của bà ấy tạm thời hoàn toàn khác với triệu chứng của bà nội Trần lúc trước, cho nên cái c.h.ế.t của bà ấy tạm thời không có gì đáng ngờ.
Ban đầu hai người còn tưởng rằng chuyện của Đào Nhất Bình có thể kéo dài thêm vài ngày nữa, không ngờ sau cơn mưa lớn chiều nay, Đào Nhất Bình lại đạp xe đến ngoại ô thành phố, cũng chính là nơi viện trưởng Trương và vợ ông ấy từng sống một thời gian dài sau khi đến đây.
Căn nhà này tuy bỏ trống nhưng không bị phá dỡ, biết được trước đây Đào Nhất Bình thỉnh thoảng vẫn đưa mẹ về đây, Cố Khiếu Hành nghi ngờ hắn ta đến gặp Đào Nhất Bình còn lại, dù sao thì tên đó đã nói là sẽ quay lại, hơn nữa mưa còn chưa tạnh đã chạy đến đây, không có quỷ mới lạ.