Nghe thấy lời này, biết mình đã hoàn toàn tiêu đời, nhưng nhìn thấy chiếc túi da bên chân, nghĩ đến một phần tài liệu khác, lại nhịn không được cười lạnh.
Lỗ Thành Dũng nghe thấy tiếng cười lạnh, liền giơ chân đá về phía : “Mẹ kiếp, tao ghét nhất là loại phản quốc như chúng mày, mày còn dám cười?”
Tuy không thấp, nhưng dù sao cũng không phải là đối thủ của quân nhân được huấn luyện bài bản, huống chi Lỗ Thành Dũng còn đặc biệt cao lớn, cả người cơ bắp cuồn cuộn nhìn đã thấy ghê người, điển hình cho kiểu người đàn ông thô.
Cú đá này khiến cho phun ra một ngụm máu.
Thấy vậy, lên tiếng: “Lão Lỗ nhẹ tay thôi, đừng đánh c.h.ế.t người ta.” Tuy loại bán nước cầu vinh này tội không thể tha, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc chết.
Lỗ Thành Dũng nói: “Yên tâm đi, nhìn thì ghê vậy thôi, chứ tôi có dùng sức đâu.” Nói rồi lại cho một quyền.
Bị đánh cho loạng choạng, đau đến nhe răng trợn mắt, theo bản năng muốn trốn về phía Trần Luật.
Trần Luật thấy vậy không nhịn được mà mỉa mai: “Ê, trốn cái gì, lúc làm chuyện bán nước sao không ngông nghênh như vậy?” Nói rồi anh ta cũng cho một quyền.
Đào Nhất Bình:......
Thấy mọi người đang dạy dỗ, đi đến một bên, mở chiếc cặp da ra. Anh biết có thể lấy được một số tài liệu, nhưng không ngờ lại là bản đồ địa hình núi Tuyền Sơn, thậm chí còn có cả kế hoạch quân sự nửa cuối năm của núi Tuyền Sơn và bản đồ căn cứ.
Ngoài ra còn có một số thông tin cơ bản của các sĩ quan và cán bộ nghiên cứu khoa học.
Trong đó bao gồm cả ông ngoại và ông nội Trần, còn có cả cậu của nhà Trần, v.v..
Da đầu bỗng nhiên tê dại, nếu tối nay không tóm được người, để cho tên này mang tài liệu rời đi, một khi những tài liệu này bị rò rỉ thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Tuy biết khu tập thể chắc chắn sẽ không để cho người chạy thoát, nhưng anh không thể ở lại thêm một khắc nào nữa, không khống chế được toàn bộ bọn họ thì anh hoàn toàn không yên tâm. Cất tài liệu vào cặp, anh quay người lại nói với Lỗ Thành Dũng và Trần Luật vẫn đang đánh người: “Để lại hai người xử lý, chúng ta lập tức quay về.”
Thấy sắc mặt không tốt, Trần Luật lập tức nghiêm mặt: “Lão Lỗ, ông dẫn theo một người ở lại.”
Lỗ Thành Dũng gật đầu: “Rõ!”
Trong bóng đêm, và Trần Luật dẫn người vội vàng quay trở lại khu tập thể bệnh viện Nam An.
Lúc này khu tập thể vẫn còn khá náo nhiệt, bởi vì vợ chồng viện trưởng Trương đều là người tốt, hiện tại vợ ông ấy qua đời, mọi người đều tự phát đến giúp đỡ.
Vì vậy, trong nhà, ngoài sân đều chật kín người, ngoài người thân bạn bè thì còn có người ở khu tập thể.
Tên này trên đầu vẫn quấn khăn trắng, ra ra dáng vẻ một người con trai hiếu thảo, chỉ là trong đáy mắt không có nửa phần đau buồn.
Chuyện của hai tên thuộc về hành động bí mật, ngoại trừ những người trong quân đội tham gia vào hành động lần này, bất kỳ ai khác đều không được biết, tự nhiên cũng không thể công khai ở khu tập thể, như vậy e là sẽ gây ra hỗn loạn.
Vì vậy, tên này bị người ta áp giải đi trước đến tỉnh thành, và Trần Luật trực tiếp đến khu tập thể để bắt người.
Tên này ngược lại là không hề hay biết gì, vẫn đang ở trong sân đóng vai chủ nhiệm của bệnh viện.
Khi tóm gọn hắn ta, hắn ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đến khi nhìn rõ người bắt mình mặc quân phục mới lớn tiếng kêu la: “Mấy người làm gì vậy?”
“Cứu mạng! Quân Giải phóng vô cớ bắt người!”
“Cậu… Mau báo công an!”
Tiếng kêu la của lập tức thu hút những người trong nhà, mọi người lập tức vây quanh và những người khác. Khi nhìn rõ hai người mặc quân phục thì rất khách sáo: “Đồng chí, nhà chúng tôi, phạm phải chuyện gì vậy? Anh xem hiện tại mẹ cậu ấy mới mất, đang lo hậu sự…”