Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 153

Nói đến chuyện này, Thẩm Ngưng Sơ còn có chút kích động nhưng giữa dòng sông không phải là nơi thích hợp để nói chuyện: "Về bờ rồi nói sau."

Cố Khiếu Hành gật đầu bảo vệ Thẩm Ngưng Sơ bơi về phía bờ, sau đó còn kéo sợi xích sắt trong tay, phải nói rằng cái rương này có hơi nặng.

Hai người bơi giỏi, rất nhanh đã đến bờ, Cố Khiếu Hành nhắc nhở một câu: "Tiểu Sơ, lên bờ thì đừng nói gì cả, cứ nói là nhặt trứng vịt trời không cẩn thận rơi xuống nước."

Nếu thực sự là vàng, bất kể vì lý do gì, cũng không nên để mọi người đều biết.

Thẩm Ngưng Sơ vốn cũng không định nói, trước không nói đến một rương vàng thỏi này rốt cuộc từ đâu mà có, trên bờ toàn là người, lỡ truyền ra ngoài, mọi người tranh nhau đến tìm, đây là sông, rất nguy hiểm.

Tất nhiên còn phải điều tra rõ nguồn gốc của vàng, lúc này ở trong sông có thể nhìn thấy rương đựng vàng thỏi cũng rất đáng ngờ.

Trở lại bờ, Cố Khiếu Hành cố định sợi xích sắt dưới một gốc lau sậy, đảm bảo nước sẽ không cuốn trôi rồi mới kéo Thẩm Ngưng Sơ lên bờ.

Lên bờ rồi trực tiếp mặc áo khoác để trên bờ cho Thẩm Ngưng Sơ.

Vừa mặc xong quần áo, Đồng Gia Vân đã dẫn theo hai đồng nghiệp của mình đi tới: "Tiểu Sơ, cậu không sao chứ?"

Thẩm Ngưng Sơ vẫy tay: "Không sao không sao!"

"Đồng chí Cố anh cũng không sao chứ?" Đồng chí nam bên cạnh tiến lên hỏi Cố Khiếu Hành.

Cố Khiếu Hành gật đầu nói: "Không sao, không sao, làm phiền mọi người lo lắng rồi."

Hai người kia dù sao cũng không quen thuộc với họ, chỉ cần biết không sao là được.

Đồng Gia Vân lại nắm lấy Thẩm Ngưng Sơ hỏi: "Tiểu Sơ, sao cậu lại rơi xuống sông?"

Thẩm Ngưng Sơ cười ha ha nói: "Chỉ lo tìm trứng vịt trời không để ý dưới chân, thế là rơi xuống nhưng tớ bơi giỏi, không cần lo lắng."

Đồng Gia Vân nhìn Thẩm Ngưng Sơ còn có thể cười ra tiếng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ôi, đều tại mình, không nên đề nghị tìm trứng vịt trời gì đó." Nói xong, cô ấy vội vàng đẩy người ra chỗ có nắng: "Nhanh phơi nắng đi, ven sông lạnh lắm, đừng để bị cảm."

Vì chuyện rơi xuống nước, Thẩm Ngưng Sơ và Cố Khiếu Hành phải về nhà trước.

Hai người cũng không cần lo lắng, cái rương đó bị lộ, vị trí hai người rơi xuống nước là nơi quanh năm không có người đến, Đồng Gia Vân và những người khác còn phải lấy mẫu ở vị trí bên dưới, vì vậy định về nhà thay quần áo trước.

Tất nhiên Cố Khiếu Hành còn phải dẫn người đến, phải tìm thời gian thích hợp nhất để lấy cái rương đó lên.

Trên đường về, không đợi Cố Khiếu Hành hỏi, Thẩm Ngưng Sơ đã nói trước rằng mình vừa phát hiện ra cái rương đó là vàng.

Ban đầu cô đang tìm trứng vịt trời, kết quả trong nước đột nhiên trôi ra một cái rương, trong sông có thứ gì đó cũng không phải là hiếm, bình thường ở lưới chắn rác mỗi ngày đều phải vớt rất nhiều rác.

Cô cũng không để ý, kết quả khi một con sóng ập đến, một góc của cái rương bị vỡ một vết nứt nhỏ, vì đập vào cành lau sậy nên lại rơi ra một thỏi vàng.

Cảm giác đó thì sao nhỉ, giống như đột nhiên trời rơi xuống năm trăm vạn trước mặt mình, vì vậy cô mới kích động gọi Cố Khiếu Hành nhưng nhìn cái rương sắp theo dòng nước trôi xuống, sợ lát nữa sẽ cuốn trôi mất cái rương, cô cũng chẳng kịp nghĩ nhiều mà trực tiếp nhảy xuống nước.

Khi Thẩm Ngưng Sơ kể lại chuyện này, cả người cô phấn khích như bay, nhìn cũng có thể cảm nhận được sự kích động của cô trong khoảnh khắc đó, Cố Khiếu Hành nghĩ không trách được cô lại nhảy xuống ngay, nếu là mình, anh ước tính mình cũng sẽ trực tiếp nhảy xuống nước.

Bình Luận (0)
Comment