“Nếu tặng em một ngôi sao thì có vui không?” Cố Khiếu Hành hỏi.
Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ bật cười, “Anh đừng có mà…” Sao có thể có người hái được sao chứ.
Cô còn chưa nói hết câu, Cố Khiếu Hành đã buông tay đang che mắt cô ra, theo động tác buông tay của anh, bàn tay còn lại đang nắm chặt cũng từ từ mở ra trước mặt Thẩm Ngưng Sơ.
Ngay sau đó, con đom đóm nhỏ trong lòng bàn tay anh vỗ cánh bay lên, rồi ánh sáng vàng ấm áp sáng lên, lướt qua trước mắt Thẩm Ngưng Sơ, bay về phía bụi lau sậy bên cạnh.
Lúc này cũng vừa đúng lúc đom đóm bay ra, lúc nãy còn tối om, trong nháy mắt đã được một mảng đom đóm chiếu sáng, cứ như đang thực sự đứng giữa dải ngân hà vậy.
Trong phút chốc, Thẩm Ngưng Sơ cảm giác như mắt mình cũng đang phát sáng, lúc này Cố Khiếu Hành dịu dàng lên tiếng: “Anh thấy em đã năm lần ra ban công ngắm sao, lần nào trông em cũng không vui lắm, hy vọng lần này sẽ khiến em vui.”
Thật ra bản thân Thẩm Ngưng Sơ cũng không phát hiện ra lúc mình ngắm sao thì biểu cảm có chút ngưng trọng, có lẽ là do thói quen từ nhỏ mà thành, không ngờ Cố Khiếu Hành đứng từ xa như vậy mà cũng nhận ra.
Nghĩ đến ban ngày ở công viên, Cố Khiếu Hành hai lần muốn nói lại thôi, Thẩm Ngưng Sơ dường như đã phát hiện ra điều gì đó, nhưng vẫn có chút không chắc chắn, cô quay sang nhìn người bên cạnh: “Anh cố…”
Cô còn chưa kịp nói thì Cố Khiếu Hành đã từ trong n.g.ự.c móc ra một chiếc hộp sắt to bằng bàn tay đưa cho Thẩm Ngưng Sơ: “Tiểu Sơ, tặng em.”
Đây là thứ anh nhờ bà nội mua ở tiệm tạp hóa của người Hoa, thật ra còn mua rất nhiều thứ, nhưng những thứ đó không tiện mang ra ngoài nên chỉ lấy một hộp sô cô la.
Thẩm Ngưng Sơ cầm lấy hộp sô cô la vẫn còn hơi ấm của anh, chớp chớp mắt.
Cố Khiếu Hành tưởng cô không biết đây là cái gì, bèn giải thích: “Đây là sô cô la, kẹo của nước ngoài đấy.”
Thẩm Ngưng Sơ gật đầu: “Em biết, ý em là trời nóng như vậy, anh lại còn cất trong người suốt, chắc đã chảy hết rồi.”
Cố Khiếu Hành:… Á! Anh nhất thời căng thẳng nên quên mất, anh nhìn hộp sô cô la rồi lại nhìn Thẩm Ngưng Sơ: “Vậy hộp này không ăn nữa, anh mua cho em hộp khác.” Nói rồi định đưa tay ra lấy lại, anh cũng bội phục bản thân mình, đang tỏ tình ngon lành lại mắc phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy.
Trong ấn tượng của Thẩm Ngưng Sơ, tuy Cố Khiếu Hành không phải là người khéo léo, giỏi ăn nói nhưng cũng không ngu ngốc, vậy mà lúc này lại ngẩn ngơ như vậy, cô nhịn không được phì cười, không cho anh cơ hội lấy lại, trực tiếp giơ hộp sô cô la lên, nghiêng đầu nhìn anh nói: “Cũng không phải là không ăn được.”
Nhìn người ta cất hộp sô cô la vào trong túi, Cố Khiếu Hành cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài, anh thăm dò hỏi một câu: “Thích không?”
“Thích.”
“Vậy sau này ngày nào anh cũng mua cho em.”
“Ngày nào cũng mua? Anh có tiền à?”
Lúc này, Cố Khiếu Hành nào còn để ý đến tiền bạc, trong mắt trong lòng chỉ có Thẩm Ngưng Sơ, lập tức kiên định nói: “Nuôi em chắc chắn không thành vấn đề.”
“…”
Im lặng hai giây, Cố Khiếu Hành đột nhiên nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ, nghiêm túc nói: “Tiểu Sơ, anh thích em, em có thể làm bạn gái anh được không? Anh đảm bảo sau này sẽ đối xử tốt với em, mọi chuyện đều sẽ ưu tiên em trước.”
Thẩm Ngưng Sơ nhìn xung quanh một mảnh tối đen như mực, ngoại trừ ánh sáng vàng ấm áp quấn quanh người, không còn chút ánh sáng nào khác.
Cô nhìn Cố Khiếu Hành với vẻ mặt nghiêm túc, ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Nếu em không đồng ý, anh sẽ không bỏ em lại đây rồi bỏ đi đấy chứ?"