Thẩm Ngưng Sơ vốn sợ rắn, nghe vậy thì giục Cố Khiếu Hành mau đi.
Lúc hai người về đến nhà mới hơn chín giờ, không sớm không muộn, nhưng Trần Quý Uyên đã đi đi lại lại trước cửa nhà mấy vòng.
Thấy xe của Cố Khiếu Hành từ xa, ông vội vàng bước ra khỏi sân.
“Sao giờ này mới về?” Câu này chắc chắn là hỏi Cố Khiếu Hành.
Cố Khiếu Hành rất muốn nói với Trần Quý Uyên chuyện Thẩm Ngưng Sơ đã đồng ý lời tỏ tình của mình, nhưng làm vậy thì quá bất cẩn, vì vậy đối mặt với câu hỏi có phần bất mãn của Trần Quý Uyên, anh vẫn khiêm tốn đáp: “Con đưa Tiểu Sơ đi xem đom đóm ở Nam Sơn.”
“Ngoại ơi, chân núi Nam Sơn có rất nhiều đom đóm.” Không trách Thẩm Ngưng Sơ kiến thức hạn hẹp, sau này ở thành phố làm sao còn nhìn thấy những thứ này, cho dù là ở nông thôn cũng phải rất may mắn mới có thể nhìn thấy cả một vùng đom đóm.
Nghe thấy giọng điệu phấn khích của cháu gái, Trần Quý Uyên vốn đang sa sầm mặt mày cũng bất giác nở nụ cười: “Tiểu Sơ thích đom đóm à, vậy để anh ba con về rồi dẫn con đi.”
Nghe thấy anh ba, Thẩm Ngưng Sơ vội hỏi: “Anh ba sắp về rồi sao ạ?”
Trần Quý Uyên mỉm cười gật đầu: “Chiều nay nó có gọi điện về, chiều mai là về đến nhà rồi.”
“Thật ạ.” Thẩm Ngưng Sơ khoác tay ông ngoại nói: “Vậy là mai có thể gặp anh ba rồi.”
“Nhớ anh ba rồi à?”
“Đương nhiên ạ!”
Hai ông cháu vừa nói vừa cười đi vào nhà, Cố Khiếu Hành thì giúp bê đồ đạc mua hôm nay vào.
Thấy Cố Khiếu Hành xách theo túi lớn túi nhỏ, Tống Cúc Phân vội vàng tiến lên đón: “A Hành đưa đồ cho dì.”
Tuy Thẩm Ngưng Sơ đã đồng ý lời tỏ tình của mình, nhưng Cố Khiếu Hành cũng không thể tự tiện vào phòng cô, thấy dì Tống đến đón, anh đưa đồ cho bà: “Đây đều là đồ mua cho Tiểu Sơ.”
Nhìn là biết đồ mua cho Tiểu Sơ, dì Tống cười nói: “Vậy dìmang lên phòng cho con bé.”
Chu Vân Thanh nhìn cháu gái và Cố Khiếu Hành ríu rít trò chuyện, không xen vào mà quay sang chào hỏi Cố Khiếu Hành: “A Hành, chạy cả ngày mệt rồi, lại đây ngồi uống cốc nước.”
“Cảm ơn bà ngoại, con không mệt.” Cố Khiếu Hành nói rồi bước tới nhận cốc nước Chu Vân Thanh đưa.
Đối mặt với cách gọi đột ngột thay đổi, Chu Vân Thanh nhìn Cố Khiếu Hành, chỉ thấy cậu nhóc cầm cốc nước cười ngây ngô, bà lập tức hiểu ra, nhưng vốn dĩ bà rất vui khi thấy chuyện này.
Thời gian cũng không còn sớm, uống nước xong, Cố Khiếu Hành định về nhà: “Bà ngoại, con về trước.” Anh nói với âm lượng không nhỏ, nhìn như đang nói với Chu Vân Thanh, nhưng thật ra cũng là muốn Thẩm Ngưng Sơ nghe thấy.
Không vì gì khác, chỉ là muốn bạn gái chú ý đến mình một chút, từ lúc về nhà biết Trần Luật sắp về, trong mắt cô chỉ có anh trai, bạn trai ấm áp như anh đây không biết bị ném đi đâu rồi.
Nói thật, Cố Khiếu Hành chắc chắn là đang ghen.
Bên này, Thẩm Ngưng Sơ làm sao không biết ý của anh, dù sao chỉ uống một cốc nước mà anh cũng phải nhìn về phía cô mấy lần.
Thấy Chu Vân Thanh gật đầu, Cố Khiếu Hành không còn lý do gì để nán lại, chậm rãi đi về phía cửa, thấy Thẩm Ngưng Sơ vẫn chưa có phản ứng, anh lại nói: “Ông ngoại, con về trước.”
Lúc này Trần Quý Uyên chỉ lo nói chuyện với cháu gái, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Cố Khiếu Hành có chút u oán liếc nhìn Thẩm Ngưng Sơ một cái, cuối cùng đành cam chịu rời đi, thầm nghĩ phải nhanh chóng công khai chuyện của hai người, không danh không phận như vậy, ngay cả nói chuyện cũng không được.