Vậy mà anh còn hỏi: "Có thể hôn anh thêm một cái nữa không?"
Thẩm Ngưng Sơ nhìn ánh mắt mong chờ của Cố Khiếu Hành, vịn vào cánh tay anh, ngẩng đầu lên, Cố Khiếu Hành lập tức khom lưng phối hợp với cô bạn gái nhỏ của mình.
Kết quả nụ hôn mong đợi không đến, ngược lại tai lại nóng lên: "Anh đừng có mơ."
Nói xong, Thẩm Ngưng Sơ liên tục lùi về sau mấy bước, lui đến tận cửa nhà mới cười híp mắt vẫy tay chào Cố Khiếu Hành: "Anh Cố, ngủ ngon nhé!"
Cố Khiếu Hành nhìn người con gái với đôi mắt sáng ngời như con cáo nhỏ gian xảo, phát hiện cô bạn gái nhỏ của mình thật sự rất nghịch ngợm.
Vậy mà anh lại chẳng nỡ từ chối, đứng im tại chỗ, ý cười rạng rỡ phối hợp với trò nghịch ngợm của cô: “Ngủ ngon, Tiểu Sơ!”
“Đứng một mình cười ngây ngô cái gì đấy?” Trần Uyển Trân từ sân sau đi ra, nhìn thấy con gái đứng ở cửa cười ngốc nghếch, bà đi tới cũng không thấy gì nên tò mò hỏi.
Tiếng động đột ngột khiến Thẩm Ngưng Sơ giật mình: “Mẹ, sao mẹ đi không có tiếng động gì vậy?”
Trần Uyển Trân nhìn con gái cãi bừa, không nhịn được đưa tay chọc trán cô: “Còn học được cách cãi bừa nữa hả?”
Thẩm Ngưng Sơ lập tức nũng nịu ôm lấy cánh tay mẹ làm nũng: “Không có mà.”
“Vừa rồi cười cái gì thế?” Trần Uyển Trân lại hỏi.
Thẩm Ngưng Sơ nghĩ đến dáng vẻ Cố Khiếu Hành muốn mà không được, phải ngoan ngoãn nhịn xuống chào ngủ ngon với mình thật buồn cười, nhưng chuyện này chắc chắn không thể nói với mẹ, chỉ có thể bịa đại ra: “Nghĩ đến một chuyện cười thôi ạ.”
Trần Uyển Trân cũng không hỏi nhiều, giục cô: “Đừng có cười ngây ngô nữa, mau đi rửa mặt đi ngủ đi, mai còn đi học đấy.”
“Dạ!”
————
Sáng hôm sau là Cố Khiếu Hành đưa Thẩm Ngưng Sơ đến trường, từ sau khi hai người xác định quan hệ, bây giờ ở chung tự nhiên là thay đổi rồi.
Thẩm Ngưng Sơ thỉnh thoảng lại gọi một tiếng anh Cố khiến Cố Khiếu Hành không nhịn được, mãi cho đến khi đến đơn vị, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt.
Tần Phong từ xa đã để ý đến vị đoàn trưởng nhà mình, nhìn thấy Cố Khiếu Hành rạng rỡ tinh thần, anh ta tiến lên bát quái hỏi: “Đoàn trưởng Cố, anh có chuyện vui gì à?”
Cố Khiếu Hành nhìn thấy người tới gần, nếu là trước đây chắc chắn sẽ cảm thấy Tần Phong phiền phức, hôm nay tâm trạng tốt nên cũng không so đo với anh ta: “Đúng là có chuyện vui.”
“Chuyện vui gì vậy?”
Cố Khiếu Hành đứng im nhìn ánh mắt bát quái của Tần Phong, anh khẽ mở miệng, Tần Phong không khỏi ghé sát lại.
Kết quả Cố Khiếu Hành hừ lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói: “Không nói cho cậu biết.”
Tần Phong:??
“Mẹ kiếp, đoàn trưởng nhà chúng ta chắc chắn là có vấn đề rồi.” Tần Phong ngẩn người một lúc lâu sau đó túm lấy người đồng đội đi ngang qua.
“Có vấn đề gì?”
Tần Phong lắc đầu: “Đoàn trưởng Cố chắc chắn là có cô gái mình thích rồi.”
Chuyện Cố Khiếu Hành có đối tượng chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp đoàn, Trần Luật trở về báo cáo công việc xong cũng nghe được tin này, phải nói là tin này khá là chấn động, cậu mới đi có bao lâu mà đã đổi thay rồi?
Không được, cậu phải hỏi xem đối tượng của lão Cố là ai, kết quả tìm một vòng không thấy người, sau đó mới biết lão Cố đã ra ngoài.
Chuyện này khiến Trần Luật sốt ruột muốn chết, vất vả lắm mới về đến nhà, nhìn thấy em gái nên định hỏi thăm tình hình, kết quả còn chưa kịp thì Cố Khiếu Hành đã đến.
Cố Khiếu Hành thích đến nhà họ Trần, đương nhiên bình thường đến cũng không thể tay không, đặc biệt là sau khi Trần Uyển Trân và Thẩm Ngưng Sơ trở về, lần nào đến anh cũng chuẩn bị không ít đồ.
Trước đây Chu Vân Thanh luôn nói không cần mua đồ, sau này liền nói là mua cho cô và Tiểu Sơ.