Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 183

Lời khen bất giác thốt ra, Cố Khiếu Hành lại đỏ mặt, lần này không chỉ đỏ mặt, mà tim còn đập nhanh hơn.

Anh cũng muốn kiềm chế, nhưng không kiềm chế được, dù sao bạn gái cũng khen anh đẹp trai mà!

"Vậy em thấy anh đẹp trai như vậy, có thể hôn anh thêm hai cái nữa không?" Cố Khiếu Hành ngẩng đầu, đôi mắt vốn sâu thẳm khó dò giờ lại ẩn chứa tia mong đợi, trông còn đáng thương hơn cả chú cún con xin được vuốt ve.

Thẩm Ngưng Sơ:... Hả???? Cố Khiếu Hành sau khi yêu sao lại thế này!

Thẩm Ngưng Sơ nhìn Cố Khiếu Hành không nói gì, thật ra người đàn ông này hôn rất thích.

Nhưng cô không thể dễ dàng đồng ý như vậy, nếu không sẽ khiến cô trông rất thèm khát, hình tượng tiểu tiên nữ vẫn phải giữ vững.

Bởi vì cả hai đều không nói gì nên bầu không khí im lặng, thấy cô không nói gì, Cố Khiếu Hành cho rằng cô đã ngầm đồng ý, không chút do dự liền áp môi mình lên.

Khác với việc Thẩm Ngưng Sơ hôn lên mặt, cằm, yết hầu của anh, anh trực tiếp hôn lên môi cô.

Thẩm Ngưng Sơ theo bản năng nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác ấm áp trên môi, đầu mũi là hơi thở hòa quyện của hai người.

Ban đầu, hai người chỉ đứng im, nhưng khi Cố Khiếu Hành đưa tay ôm lấy eo Thẩm Ngưng Sơ, kéo cô vào lòng thì mọi thứ đã thay đổi.

Cố Khiếu Hành cũng là người thiếu kinh nghiệm, dái tai vốn đã đỏ bừng càng lúc càng nóng ran khi nụ hôn của hai người thêm sâu, nhưng lúc này anh không còn quan tâm đến điều đó nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, môi của người yêu anh thật mềm mại, thật thơm, muốn cắn một cái.

Dường như có một con thú dữ đang ẩn náu trong cơ thể, dần dần thức tỉnh theo nụ hôn.

Nhận thấy hơi thở của mình ngày càng dồn dập, Cố Khiếu Hành luyến tiếc buông người trong lòng ra, sợ rằng nếu tiếp tục hôn nữa sẽ khiến cô sợ hãi.

Môi của hai người vừa mới hôn xong đều ướt át như được phủ một lớp sương sớm, vừa nhìn nhau, cả hai đều có chút ngại ngùng, ban đầu Thẩm Ngưng Sơ không cảm thấy gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ như bị bắt nạt của người đàn ông, bản thân lại đang ngồi trên đùi anh, sự xấu hổ sau đó cũng hiện lên trên khuôn mặt cô.

Quen hơi bén tiếng, Cố Khiếu Hành không biết tai mình đã đỏ ửng bao nhiêu lần rồi, bây giờ thấy người trong lòng cũng đỏ mặt, anh lại bình tĩnh hơn, nhìn người con gái với đôi mắt long lanh, đôi môi đỏ mọng trong lòng, anh cúi xuống hôn thêm một cái nữa mới hài lòng.

Thẩm Ngưng Sơ hoàn hồn lại, phát hiện người này càng ngày càng được nước lấn tới, vậy mà không hỏi ý kiến cô đã dám tự tiện hôn, đưa tay lên đ.ấ.m vào vai anh: "Đồ lưu manh!"

Người đàn ông vừa được thỏa mãn lúc này lại làm nũng, nắm lấy tay Thẩm Ngưng Sơ cọ cọ: "Ừm, anh lưu manh để em thơm là được rồi!"

Thẩm Ngưng Sơ: Cứu mạng, có phải cô đã châm ngòi nhầm thứ gì rồi không, tại sao cán bộ lão thành thập niên 70 lại đột nhiên thay đổi thành người khác thế này, đây là kích hoạt phải cái công tắc gì rồi sao?

Cố Khiếu Hành thật sự thuộc kiểu vô sư tự thông, rõ ràng trước đây chưa từng nghĩ mình có thể nói ra những lời như vậy, nhưng bây giờ lại thốt ra một cách dễ dàng.

"Sao thế? Tiểu Sơ thơm tho của anh? Sao lại không nói gì nữa?"

Trời ơi, Thẩm Ngưng Sơ không khỏi che mặt, không muốn nhìn Cố Khiếu Hành: "Anh đừng nói nữa."

"Tại sao?" Cố Khiếu Hành khẽ nhếch môi cười hỏi: "Không nói thì anh tiếp tục hôn em được không?"

Trời ơi, cái tên đàn ông này!!

Cố Khiếu Hành quên mất mình đã về nhà như thế nào, chỉ nhớ khi bước ra khỏi phòng Thẩm Ngưng Sơ, cả người anh như đang bay bổng.

Ngay cả khi đã nằm trên giường, anh vẫn còn đang hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi, cả người như đang ở trên mây, cơ thể như được nâng niu bởi những đám mây, anh không thể diễn tả được tâm trạng hiện tại của mình, chỉ cảm thấy rất ngọt ngào và hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment