Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 192

Đương nhiên lần này vẫn là đưa đồ, đưa bánh bao mà dì Tống gói.

Hôm nay Cố Khiếu Hành huấn luyện sớm, cho nên đến cũng sớm hơn.

Lúc đến thì Thẩm Ngưng Sơ và mọi người cũng chuẩn bị đến nhà ăn tạm bợ để ăn cơm, Cố Khiếu Hành đã mang cơm tối đến nên Thẩm Ngưng Sơ đương nhiên không cần phải chạy một chuyến nữa.

"Giai Nguyệt, vậy tớkhông đi ăn cơm nữa."

Đồng Giai Nguyệt ra vẻ mặt hiểu biết, nhỏ giọng nói: "Được rồi, mau đi hẹn hò đi."

Thẩm Ngưng Sơ bị người này nói đến mức có chút ngại ngùng, trừng mắt nhìn cô ấy một cái rồi chạy nhanh về phía Cố Khiếu Hành.

Khi cô đến nơi thì Cố Khiếu Hành đã bày cơm xong, ngoài bánh bao thịt, dì Tống còn làm thêm thịt kho tàu, còn có cả món ăn kèm.

Ăn cơm xong, Cố Khiếu Hành hỏi: "Lúc nãy anh đến nghe nói tối nay mọi người muốn đến chỗ thi công xem tình hình, tối nay có phải lại thức trắng đêm không?".

Thẩm Ngưng Sơ gật đầu: "Ừm." Nói xong, nghĩ đến suy đoán trong lòng, cô lại nhìn người đàn ông bên cạnh hỏi: "Hôm nay đến sớm vậy, khi nào anh về?".

Động tác dọn dẹp bát đũa của Cố Khiếu Hành khựng lại, cô nhóc này thật vô tâm, vừa ăn cơm xong đã đuổi anh đi rồi?

"Không về." Một câu nói đầy bực bội.

Thẩm Ngưng Sơ giả vờ như không nghe thấy, hỏi: "Vì sao? Cũng không muộn mà, sao anh không về?"

Cố Khiếu Hành có một thoáng chẳng muốn đôi co với ai, bưng bát đũa đi về phía chum nước múc nước ra rửa.

Thẩm Ngưng Sơ bám theo từng bước, không ngừng hỏi: "Cố Khiếu Hành, sao anh không nói gì?"

Cố Khiếu Hành quay người lại đã nhìn thấy đôi mắt long lanh của Thẩm Ngưng Sơ đang nhìn mình, dáng vẻ ấy dường như đã đoán được nguyên nhân anh cố ý đến đây.

Đúng vậy, nha đầu này vốn thông minh, sao có thể không biết được, hại anh còn ở đây diễn trò như kẻ ngốc.

Cố Khiếu Hành bực mình lấy tay ướt sũng hất nước vào mặt Thẩm Ngưng Sơ.

Thẩm Ngưng Sơ không kịp đề phòng "á" một tiếng, sau đó bĩu môi trừng mắt nhìn Cố Khiếu Hành.

Dáng vẻ này của cô rất buồn cười, nếu là người thường làm vậy chắc chắn sẽ vừa xấu vừa kỳ quái, nhưng cô lại xinh đẹp, làm vậy lại cô đáng yêu.

Đáng yêu đến mức Cố Khiếu Hành cũng không muốn tức giận nữa, cất bát đũa đã rửa xong sang một bên bàn, kéo người vào lòng, dùng tay áo lau khô nước trên mặt cô rồi mới hỏi: "Sao biết rõ còn cố hỏi?"

Thẩm Ngưng Sơ chống cằm lên n.g.ự.c anh, ngẩng đầu hỏi: "Vậy sao anh không chủ động nói cho em biết?"

"Sợ nói ra em sợ." Lúc ở Tây Thành có lần Cố Khiếu Hành phối hợp với công an địa phương bắt một tên tội phạm quấy rối.

Lúc đó bởi vì tên kia còn g.i.ế.c người nên bên đồn mới cử người đến hỗ trợ bắt người.

Sau khi bắt được tên đó, Cố Khiếu Hành còn cố ý tìm hiểu một chút, được biết rất nhiều ngôi làng thưa thớt dân cư chính là nơi loại người này phạm tội.

Bên này Thông Giang mấy dặm xung quanh dân cư cũng không tính là nhiều, hiện tại khu vực này ngoại trừ người đến sửa cầu ra thì rất ít người.

Hơn nữa lán trại dựng tạm thời tính an toàn cũng không cao, tuy mọi người cũng chú ý bảo vệ nữ đồng chí, cố ý phân chỗ ở của nữ đồng chí ở vị trí chính giữa.

Nhưng Cố Khiếu Hành vẫn không yên tâm, dù sao anh lái xe đến đây cũng không mất quá nhiều thời gian, cùng lắm là dậy sớm hơn nửa tiếng, anh có thể dậy sớm, dù sao so với sự an toàn của Thẩm Ngưng Sơ thì những thứ này đều kém xa.

Nghe Cố Khiếu Hành nói, Thẩm Ngưng Sơ không cảm động là giả, lời ngon tiếng ngọt ai cũng có thể nói, nhưng người âm thầm làm việc lại không nhiều.

-----------------------------

Bình Luận (0)
Comment