Vạn Xuân Vân ngồi xuống bên cạnh Đồng Giai Nguyệt, lắc đầu thờ ơ: “Hình như là sắp kết hôn nên thôi học.”
“Kết hôn tại sao phải thôi học?” Đồng Giai Nguyệt khó hiểu hỏi, thời buổi này bởi vì là trường đại học công nông binh, rất nhiều người đều là công nhân ưu tú trong các nhà máy được đề cử đi học, không ít người đến tuổi kết hôn hoặc đã kết hôn.
Cho nên trường học không yêu cầu kết hôn là phải thôi học, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học tập và công tác thì kết hôn là được, chỉ là cần phải nộp đơn lên trường.
Vạn Xuân Vân: “Không biết, tớ cũng nghe người bên lớp văn nói, cô ta thôi học cũng tốt.” Cô ấy nhớ tới lần trước đi học b.ắ.n s.ú.n.g Tống Kiều mặt dày muốn Cố Khiếu Hành dạy cô ta, lúc đó mình còn chưa biết quan hệ của Cố Khiếu Hành và Thẩm Ngưng Sơ, nhưng bây giờ nghĩ lại cảm thấy Tống Kiều thật sự rất ghê tởm.
Bản thân cô ấy không tin là cô ta không biết quan hệ của hai người, biết vậy mà vẫn cứ sán lại, thật sự là quá mất mặt, may mà đồng chí Cố có mắt nhìn người không để ý tới cô ta.
Bây giờ thôi học cũng tốt, đỡ phải ngày nào cũng kiếm chuyện.
Thẩm Ngưng Sơ không hỏi tiếp, chỉ là cảm thấy Tống Kiều đột nhiên thôi học có chút khó tin, vốn dĩ cô còn muốn Tống Kiều tiếp tục làm phiền mình, nhất định sẽ nghĩ cách để cô ta thôi học.
Ban đầu còn tưởng cô ta dù sao cũng không thể ảnh hưởng đến mình, nhưng ai mà chịu nổi một con ruồi bám riết lấy mình chứ.
Chỉ là cô còn chưa ra tay thì Tống Kiều đã tự mình thôi học rồi?
Dù sao kết quả cuối cùng cũng đạt được rồi, Thẩm Ngưng Sơ cũng không nghĩ nhiều.
Mấy ngày nay Cố Khiếu Hành bận việc, người đến đón cô chiều nay là Trần Luật, vì để tiện đưa đón cô, Trần Luật còn mượn được một chiếc xe đạp, sợ Thẩm Ngưng Sơ ngồi không thoải mái nên còn buộc thêm một tấm nệm mềm mà dì Tống may ở phía sau xe.
Thẩm Ngưng Sơ vừa ra liền nhìn thấy Trần Luật đang dắt xe đạp đứng ở cổng trường, chào tạm biệt bạn học xong liền chạy nhanh về phía anh: “Anh ba, hôm nay sao anh lại đến sớm vậy?” Nói rồi còn nhìn ra sau lưng anh một cái.
Trần Luật lập tức nhìn ra cô em gái của mình nhìn về phía sau là đang nhìn ai, đưa tay nhéo mặt cô giả vờ hung dữ hỏi: “Không mong anh đến đón em à?”
Thẩm Ngưng Sơ vừa nghe thấy giọng điệu uỷ khuất hờn dỗi này vội vàng nịnh nọt cười nói: “Không có mà.”
“Không có? Vậy nhìn gì?”
“Em chỉ nhìn ngó xung quanh thôi.”
Trần Luật khịt mũi một tiếng, anh ta tin sao? Nhưng chắc chắn anh ta sẽ không chấp nhặt với em gái mình, dù sao muốn chấp nhặt thì cũng phải đi chấp nhặt Cố Khiếu Hành.
Không những không chấp nhặt mà anh ta còn trở thành ống truyền tin giữa em gái và Cố Khiếu Hành: “Anh Cố phải đến chủ nhật mới về được.”
“Ồ.” Thẩm Ngưng Sơ gật đầu.
“Sao thế? Không vui à?” Trần Luật thấy em gái có vẻ không vui lắm thì trong lòng vô cùng đau lòng, đây chính là nguyên nhân căn bản khiến anh ts không ưa Cố Khiếu Hành đến với em gái mình, bây giờ còn đang yêu đương, sau này nếu kết hôn sinh con thì còn vất vả hơn, gặp nhiệm vụ thì nửa đêm cũng phải đi ngay.
Hơn nữa có khi đi một chuyến ngắn thì một tháng, dài thì cả năm.
Ba đời nhà anh ta đều trong quân đội, Trần Luật hiểu rõ nỗi khổ của người nhà quân nhân, trước tiên không nói đến mẹ, bản thân anh ta hồi nhỏ muốn gặp mặt cha cũng khó khăn, tuy sau này anh ta cũng vào quân đội, nhưng anh ta không hy vọng em gái sau này cũng như vậy.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến anh ta biết Cố Khiếu Hành dỗ dành em gái mình đi mà không vui, nói thật thì gia thế và con người Cố Khiếu Hành rất xứng đôi với em gái anh ta, chỉ là thân phận quân nhân khiến Trần Luật không thích.