Trần Uyển Trân nghe con gái nói lời nũng nịu, bàn tay đang vuốt ve đầu con hơi khựng lại, con có mẹ là báu vật sao? Nhưng trong mơ bà không phải là một người mẹ tốt, hại con gái sớm lìa đời.
Cho nên lần này bà sẽ không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương con gái mình.
"Ngốc quá, nói cảm ơn mẹ làm gì?"
Thẩm Ngưng Sơ nép vào lòng mẹ, nhỏ giọng nói: "Với mẹ cũng phải nói cảm ơn, cảm ơn mẹ đã sinh ra con, cảm ơn mẹ đã nuôi nấng con, còn cảm ơn mẹ đã yêu thương con chu đáo như vậy." Chính vì có tình yêu của mẹ mới khiến cô có dũng khí yêu thương tương lai.
Suy cho cùng, trong mắt họ, đây là con của nhà họ Trần, hơn nữa họ có thể hưởng thụ cũng là nhờ cha mẹ, giờ cha mẹ phải chịu khổ, họ vẫn có thể an tâm hưởng thụ, chẳng phải là không thèm đếm xỉa gì đến mấy người cậu đang chịu khổ sao?
Thẩm Ngưng Sơ rúc vào lòng mẹ làm nũng: “Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời, sao có thể chê con được.” Để mẹ tin, cô vội kể lể những điều tốt đẹp của mẹ từ khi còn bé.
Nói xong, Thẩm Ngưng Sơ đột nhiên nói: “Mẹ tốt như vậy, sau này con không lấy chồng nữa, cứ ở cùng mẹ thôi.”
“Nói gì vậy con?” Trần Uyển Trân không phải là người cổ hủ, nhưng dù sao làm mẹ thì suy nghĩ cũng khác, chưa nói đến việc cả đời làm sao có thể ở bên con gái được, hiện tại chuyện của cô và A Hành đã công khai rồi, sau này nếu không kết hôn thì những kẻ nhiều chuyện kia sẽ ngày ngày nói ra nói vào mất.
Trần Uyển Trân không sợ người khác nói mình, nhưng bà không cho phép bất cứ ai nói con gái mình, chưa nói đến việc không kết hôn, ngay cả thời gian kết hôn cũng không để Thẩm Ngưng Sơ trì hoãn quá lâu.
Qua lời mẹ nói, Thẩm Ngưng Sơ mới biết hôn sự của cô và Cố Khiếu Hành đã được ấn định vào mùa đông năm nay.
“Nhanh vậy sao?” Thẩm Ngưng Sơ trừng mắt nhìn mẹ, hỏi với vẻ khó tin.
“Nhanh gì mà nhanh? Con xem Cẩm Tú từ lúc đính hôn đến lúc kết hôn cũng chưa đầy một tháng, trước đây ở trong thôn còn có người hôm nay xem mắt ngày mai cưới đấy.” Trần Uyển Trân biết con gái hay suy nghĩ nhiều nên dịu giọng nói: “Mẹ không gạt con đâu, con xem xung quanh có ai yêu đương mà không kết hôn không?”
Thật ra Thẩm Ngưng Sơ không cảm thấy mẹ lừa mình, chỉ là cảm thấy hơi nhanh, nhưng nghĩ lại thì thời buổi này cũng bình thường, may mà không phải ở quê, còn cho mình nửa năm yêu đương, nếu ở quê hai tháng không kết hôn, có lẽ mấy bà thím nhiều chuyện đã đồn đại đến mấy làng bên cạnh rồi.
Thẩm Ngưng Sơ đối với việc kết hôn cũng không bài xích, hơn nữa người ta cũng là do chính mình lựa chọn, cho nên đối mặt với lời nói của mẹ cũng không phản bác.
Kết hôn thì kết hôn thôi!
Cô bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống lúc này có một loại cảm giác thuận theo tự nhiên, loại cảm giác thoải mái như nước chảy thành sông này khiến người ta rất mong chờ.
Biết được chuyện chuẩn bị kết hôn, người kích động nhất không ai khác chính là Cố Khiếu Hành, vui mừng đến mức suýt quỳ xuống trước mặt mẹ vợ, cuối cùng anh cũng biết có một người mẹ vợ tốt là hạnh phúc đến nhường nào, vui mừng quá liền lập tức bày tỏ: “Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con sẽ đối xử với Tiểu Sơ thật tốt.”
Tiếng “mẹ” này gọi thật là giòn giã, khiến Trần Uyển Trân cũng phải phì cười.
Cả nhà đều ngẩn ra, gọi mẹ sớm vậy, Chu Vân Thanh còn trêu chọc hai đứa trẻ: “Xem ra A Hành sốt ruột lắm rồi, chỉ hận không thể lập tức cưới Tiểu Sơ nhà ta.”
Cố Khiếu Hành bị trêu chọc đến mức vành tai hơi đỏ lên, nhưng vẫn hào phóng thừa nhận: “Vâng ạ, nằm mơ cũng muốn cưới!”