Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 204

Cố Minh Đức đáp: "Không vất vả đâu, ngược lại là mọi người vất vả rồi, vì chuyện của hai đứa nhỏ."

"Đều là chuyện nên làm, nói gì mà vất vả hay không?"

Không có những lời khách sáo giả tạo, vừa nói chuyện, mọi người đã cùng nhau vào nhà.

Sau khi vào nhà, Cố Khiếu Hành bận rộn cất đồ, trong nhà lại trở nên náo nhiệt, Lý Trúc Quân gặp Trần Uyển Trân trước, bày tỏ sự hài lòng của mình với Thẩm Ngưng Sơ, lại nói thêm vài câu quan tâm rồi mới lấy quà đã chuẩn bị sẵn ra.

Đây là quà bà đặc biệt chuẩn bị cho Trần Uyển Trân khi về nhà, Thẩm Ngưng Sơ cũng có, đương nhiên quà cho cháu dâu cũng không ít.

Chu Vân Thanh ở bên cạnh thấy vậy thì nói: "Trúc Quân, đường xá xa xôi như vậy, bà còn chuẩn bị nhiều đồ như thế, phiền phức quá."

Lý Trúc Quân vui vẻ đến nỗi miệng cười không ngậm được: "Phiền gì chứ? A Hành có thể cưới được Tiểu Sơ, chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng không phiền."

Lời nói chân thành này cũng đủ cho thấy bà rất hài lòng với cô cháu dâu Thẩm Ngưng Sơ này, tình yêu được người lớn chúc phúc luôn hạnh phúc hơn.

Vì vậy, trong phút chốc, căn phòng tràn ngập không khí vui vẻ.

————

Ngày thứ ba sau khi Lý Trúc Quân và Cố Minh Đức đến Dung Thành cũng là ngày cưới của hai người, hôm nay trời trong lạnh, quang đãng, quả là một ngày hiếm có ở nơi nhiều mưa âm u vào mùa đông này.

Mặc dù bây giờ đã bài trừ mê tín dị đoan, nhưng trong lòng người già vẫn còn một số điều kiêng kỵ, gặp được ngày đẹp trời trong những việc vui như thế này thì trong lòng cũng thoải mái hơn.

Hơn 5 giờ một chút, Trần Uyển Trân đã đến gọi con gái dậy.

Thẩm Ngưng Sơ bây giờ sinh hoạt rất điều độ, ngày thường 6, 7 giờ tự nhiên đã tỉnh, hôm nay mới sớm hơn một tiếng đồng hồ, cô thật sự phải cố lắm mới mở mắt ra được.

Không có lý do gì khác, chính là tối hôm qua ngủ quá muộn, chuyện kết hôn đều là do gia đình chuẩn bị, sợ cô lo lắng ngủ không ngon nên nhà mới để cô thoải mái làm cô dâu xinh đẹp.

Thế nhưng tối hôm qua cô vẫn mất ngủ, rõ ràng cô và Cố Khiếu Hành cũng đã rất quen thuộc, kết hôn cũng là chuyện thuận theo tự nhiên, nhưng cô lại không nhịn được mà cứ nghĩ ngợi, lúc thì nghĩ đến khung cảnh kết hôn, lúc thì nghĩ đến cuộc sống sau khi kết hôn.

Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến nếu sau này Cố Khiếu Hành đối xử không tốt với cô thì cô nên làm như thế nào, cứ nghĩ như vậy mà thế mà lại đến tận rạng sáng, sau đó rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi, kết quả là mới ngủ được mấy tiếng đồng hồ thì mẹ đã đến gọi cô dậy.

Vốn dĩ đã buồn ngủ lại còn là mùa đông, Thẩm Ngưng Sơ thật sự không dậy nổi, ngồi dậy không mở mắt ra được, cứ thế ngơ ngác ngồi trên giường ôm chăn ngẩn người.

Trần Uyển Trân cầm bộ quân phục mới tinh đến, nhìn thấy con gái có vẻ mặt khó chia lìa với chiếc chăn, bà không nhịn được bật cười: "Nhìn con bé kìa, sắp làm vợ người ta rồi mà còn trẻ con như vậy."

Thẩm Ngưng Sơ có chút không phục, mở mắt ra: "Đâu có ạ?"

"Chỉ có con nít mới không chịu dậy thôi." Trần Uyển Trân cười nói.

Thẩm Ngưng Sơ: "Mới không phải, nằm ì đâu phải là đặc quyền của con nít."

Nghe con gái nói vậy, Trần Uyển Trân bất đắc dĩ bật cười, cũng chỉ có A Hành chiều hư con bé, mới có thể đường đường chính chính nói ra những lời này.

Nếu là nhà khác, e rằng vừa kết hôn đã náo loạn đến mức gà bay chó sủa.

Tuy nhiên, nhìn thấy con gái như vậy, Trần Uyển Trân thật sự rất vui, ít nhất con rể cũng yêu thương con gái, con gái sống tốt đẹp hơn bất cứ điều gì.

Bình Luận (0)
Comment