Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 21

Trần Luật tò mò hỏi: “Vậy là bà ở Hoài Hương cho đến khi sinh cô út ạ?”

Chu Vân Thanh gật đầu: “Lúc bấy giờ khắp nơi đều đang đánh giặc, chỉ có huyện Ninh là tình hình khá hơn một chút, lúc đó lương thực vận chuyển ra tiền tuyến cũng tạm thời để ở Ninh huyện, bà và bà ngoại A Hành phụ trách công tác tuyên truyền văn nghệ và hộ tống lương thực, nhưng mà khi đó vẫn chưa nhận được tin tức gì từ tiền tuyến, nên chúng tôi ở lại Hoài Hương trông coi lương thực.” Mãi cho đến lúc sinh con gái, bà mới đột nhiên nhận được tin tức từ tiền tuyến, nhưng mà lúc đó bà không còn tiện đi đường xa nữa, nên đành tạm thời ở lại Hoài Hương.

“Vậy lúc đó ai đỡ đẻ cho bà ạ? Là đội y tế của quân đội ạ?”

Chu Vân Thanh dịu dàng cười: “Lúc đó đội y tế đều lên tiền tuyến hết rồi, là một bà chị trong thôn giúp bà đỡ đẻ.”

Trần Luật nói: “Gia đình bà ấy bây giờ còn ở đó không ạ? Nói ra thì chúng ta cũng nên đến thăm hỏi người ta vào những dịp lễ tết.”

Nói đến chuyện này, Chu Vân Thanh bồi hồi: “Đương nhiên là phải rồi, năm nào dì con cũng mua đồ đến thăm chị Lưu, năm đó sinh dì con, bà còn bị khó sinh, chị Lưu là người tốt bụng lắm, thấy bà kiệt sức, đêm hôm mưa gió mà còn bảo chồng chạy hơn chục cây số lên tiệm thuốc trên phố huyện mua cho bà củ nhân sâm.” Cũng nhờ có củ nhân sâm đó mà bà mới giữ được mạng sống, nếu không thì có lẽ lúc đó đã c.h.ế.t cả mẹ lẫn con rồi, thế nhưng bà vẫn hôn mê mất ba bốn ngày mới tỉnh lại, lúc tỉnh dậy thì con gái đã đói đến mức khóc ngặt nghẽo, may mà có nhà hàng xóm cũng mới sinh con nên đã giúp đỡ cho b.ú nhờ mấy ngày.

Nghe thấy cô út năm nào cũng đến Hoài Hương, Trần Luật vô thức nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Năm nào cô út cũng đến đó ạ?”

“Sức khỏe bà không tốt, ông nội con không cho bà đi đường xa, lúc đầu là ông nội con với bố con đưa dì con đi, sau này mọi người đều bận, dì con lại nói nhà mình đông người quá đến đó khó tránh khỏi khiến người ta phải chuẩn bị tiếp đón rình rang, rốt cuộc cũng phiền phức cho người ta, nên chỉ có một mình dì con đi thôi.”

Trần Luật thản nhiên gật đầu, tiếp tục hỏi thêm một số thông tin về nhà họ Lưu ở Hoài Hương, sau đó thấy tinh thần bà không được tốt lắm nên đã dỗ dành bà ngủ.

Đợi Chu Vân Thanh ngủ say, cậu mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, định bụng sẽ lập tức đến Hoài Hương một chuyến, đã cô út là do chị Lưu đỡ đẻ thì nếu có vấn đề gì thì đây chính là manh mối.

“Ông nội, cháu đi đây.”

“Sao vừa về đã đi nữa rồi?” Trần Quý Uyên nhìn đứa cháu trai vội vàng từ trên lầu xuống, còn chưa kịp ngồi đã định đi, không phải là được nghỉ mấy hôm sao?

“Cháu đi Hoài Hương một chuyến.” Trần Luật không giấu giếm lịch trình của mình, dù cậu không nói thì muốn mượn xe của quân khu, ông nội cũng sẽ biết.

Hoài Hương? Nghe đến địa danh này, Trần Quý Uyên nhìn đứa cháu trai với ánh mắt dò xét hơn.

Trần Luật đứng thẳng người: "Cháu tìm hiểu được một số việc, làm rõ có thể sẽ khiến gia đình có chút thay đổi."

Nghe vậy, ánh mắt Trần Quý Uyên tối sầm lại, trái tim ông thắt lại một cách vô thức: "Là chuyện liên quan đến dì của cháu..." Thực ra nhiều năm trước ông đã từng nghi ngờ, nhưng đến Hoài Hương lại không điều tra ra manh mối gì, đành phải bỏ qua, không ngờ cháu trai lại nhắc đến Hoài Hương.

"Ông nội, cháu sẽ điều tra rõ ràng, xưng hô cô cháu tạm thời cháu không gọi nữa." Giờ phút này, trong lòng anh ấy gần như chắc chắn chín phần mười, Trần Tố này không hề có quan hệ gì với nhà họ.

Trần Quý Uyên từng vào sinh ra tử trên chiến trường, rất nhiều chuyện đã xem nhẹ, nhưng nghe cháu trai nói vậy, trong lòng ông như dậy sóng, ông nhìn đứa cháu trai từ nhỏ đã nghịch ngợm, biết nó tuy có vẻ lông bông nhưng làm việc rất chắc chắn, có thể nói như vậy chắc chắn đã có manh mối, hai tay buông thõng bên người vô thức siết chặt thành nắm đấm, khẽ run rẩy, "Đi đi, bảo Tiểu Chu đi cùng con."

Tiểu Chu là lính gác của Trần Quý Uyên, ông là tướng quân không thể tự ý rời khỏi vị trí, nhưng giao lính gác và xe cho cháu trai, nếu là thật, ông muốn con gái mình đường đường chính chính trở về nhà.

————

Thôn Đại Hà

Cả nhà ăn cơm trưa xong, Thẩm Ngưng Sơ biết được Cố Khiếu Hành muốn cùng cô và mẹ đến nhà Vương Đại Hoa lấy tiền bồi thường, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, người này có phải là quá nhiệt tình rồi không? Trước đây Lữ đoàn trưởng Tống cũng đâu có như vậy.

Cố Khiếu Hành thản nhiên đón nhận ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Ngưng Sơ, lý do anh đã sớm nghĩ kỹ: "Đây là nhiệm vụ của Lữ đoàn trưởng Tống!"

Thẩm Ngưng Sơ không tin, sao Lữ đoàn trưởng Tống có thể biết trước những chuyện này được, hơn nữa vừa rồi anh ta còn nói với mẹ cô là anh ta chỉ là lính quèn, lính quèn cấp trung tá?

"Đồng chí Cố, em mười tám tuổi chứ không phải tám tuổi." Thẩm Ngưng Sơ nghĩ bản thân dù sao cũng là người sống hai đời rồi, còn có thể bị anh lừa gạt sao? Chỉ là anh có vẻ quá nhiệt tình cũng không có gì quá đáng, cô cũng không tiện nói gì, nhưng dùng lý do kém cỏi như vậy để lừa cô, là coi thường ai chứ?

Đối mặt với lời chất vấn của cô gái, Cố Khiếu Hành lại bật cười: "Ừm, anh hai mươi lăm!"

Ai quan tâm anh mấy tuổi?

Thẩm Ngưng Sơ nhịn không được đảo mắt, lại thấy Cố Khiếu Hành ánh mắt trong veo, vô cùng nghiêm túc nói: "Cha của em là liệt sĩ, anh là quân nhân, đương nhiên phải đưa sự quan tâm và giúp đỡ của tổ chức đến tận tâm can người nhà của các anh hùng."

Thẩm Ngưng Sơ:... Hóa ra là cô lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử sao?

Cố Khiếu Hành nhướng mày: Em biết là được rồi!

Thẩm Ngưng Sơ: Vô sỉ! Rút lại lời khen anh đẹp trai, loại người này sau này tốt nhất nên ít tiếp xúc thì hơn!

Đúng lúc này Trần Uyển Trân từ trong nhà đi ra, Cố Khiếu Hành ôn hòa nói: "Dì Trần, chúng ta đi thôi." Nói rồi anh lùi lại một bước chờ Trần Uyển Trân đi tới, cùng Thẩm Ngưng Sơ một trái một phải đi theo, hướng nhà họ Trần.

Lúc này nhà họ Trần chẳng yên bình chút nào, Phùng Mai Hoa trừng mắt nhìn Vương Đại Hoa như muốn ăn tươi nuốt sống bà ta.

"Vương Đại Hoa, tao nói cho mày biết, mày đừng có mơ tưởng hão huyền." Cái thứ không biết xấu hổ còn muốn lên thành phố, nằm mơ giữa ban ngày à.

Đối mặt với bà mẹ chồng hung dữ, Vương Đại Hoa lần đầu tiên bình tĩnh đến vậy, dù sao bà ta cũng không vội, hiện tại bà ta đang nắm trong tay điểm yếu lớn nhất của nhà họ Trần, đánh tráo con trai của vị thủ trưởng kia, còn đối xử tệ bạc với đứa bé đó, bây giờ lại còn liên lạc được với con gái ruột của mình, đều là muốn chiếm đoạt gia sản của người khác, tại sao bà ta lại không thể?

Bình Luận (0)
Comment