Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 229

Nhìn cô gái nhỏ trước mặt thao thao bất tuyệt, tuổi còn trẻ mà làm việc đâu ra đấy, điều quan trọng nhất là còn nguyện vì mình sinh con, trong lòng Cố Khiếu Hành bỗng chốc cảm động không thôi.

"Được." Cố Khiếu Hành ôm lấy vợ, cằm đặt trên vai cô, nghe cô từng chút một lên kế hoạch cho gia đình nhỏ của hai người, nghĩ đến tương lai trong nhà sẽ có thêm một cục bột nhỏ gọi mình là ba, tâm trạng vô cùng tốt, đương nhiên trong lòng anh cũng âm thầm tính toán.

Tối qua, hai người kích động nên lại thức khuya, vốn dĩ Thẩm Ngưng Sơ muốn cùng Cố Khiếu Hành đến đoàn, nhưng cuối cùng cô thật sự không mở mắt nổi, đành phải thôi.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, Cố Khiếu Hành cũng không gọi cô dậy, làm xong bữa sáng liền đến đoàn trước, dù sao hôm nay cũng là hoạt động đầu năm mới, không có việc gì quan trọng, anh canh thời gian giữa chừng sẽ quay lại đón cô.

Mười giờ mười lăm phút, Thẩm Ngưng Sơ tỉnh giấc trong tiếng người nói chuyện rôm rả, lúc này trong phòng đương nhiên chỉ còn lại một mình cô, nhớ đến lời Cố Khiếu Hành nói lúc sáng, cô nhìn đồng hồ rồi vội vàng dậy đánh răng rửa mặt.

Cô còn đang uống cháo thì Cố Khiếu Hành đã trở về, thấy cô đã dậy, anh tiến lên hỏi: "Còn mệt không?"

Thẩm Ngưng Sơ trừng mắt nhìn anh, không nói gì, Cố Khiếu Hành sờ sờ mũi, hai người kết hôn chưa lâu, nhưng anh rất hiểu vợ mình, dáng vẻ này là còn mệt, nên không dám nói nhiều, chỉ im lặng làm việc của mình, cô uống cháo thì anh xoa bóp eo cho cô.

Ai bảo tối qua anh nhất thời không nhịn được cơ chứ?

Tuy nhiên, anh thích làm việc này, dù sao đó cũng là phúc lợi mà anh đổi được, Thẩm Ngưng Sơ cũng không từ chối, quả thật cô cũng hơi mệt.

Bởi vậy, lúc hai người thu dọn xong xuôi ra khỏi cửa thì đã gần trưa, mai là ba mươi Tết, trong đại viện vô cùng náo nhiệt, nhà nhà đều bận rộn dán câu đối Tết, trong sân còn có người treo đèn lồng.

Sau khi hai người ra ngoài, hàng xóm xung quanh nhiệt tình chào hỏi hai vợ chồng, Thẩm Ngưng Sơ là kiểu người chỉ cần bạn không chọc tôi, thì tôi rất dễ, nên đối mặt với những người hàng xóm nhiệt tình, cô cũng đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ.

Cô xinh đẹp, giọng nói lại dễ nghe, mọi người cảm thấy nói chuyện với cô tâm trạng đều tốt lên một cách khó hiểu, đi một đường mà mối quan hệ với hàng xóm lại trở nên thân thiết hơn.

Lúc Thẩm Ngưng Sơ đến thì mọi người đang chuẩn bị bữa trưa, mọi người nhao nhao muốn cô và Cố Khiếu Hành cùng tham gia, cô cũng không phải người câu thúc, có lẽ trước đây đã quen với việc lên kế hoạch tổ chức sự kiện, nên trong phương diện này lại đặc biệt thuận buồm xuôi gió, rất nhanh sau đó, Cố Khiếu Hành - vị đoàn trưởng này đã phải nghe theo sự sắp xếp của cô.

Không thể không nói, Thẩm Ngưng Sơ chính là có năng lực kiểm soát toàn cục như vậy, nơi vốn còn hỗn loạn tự nhiên trở nên đâu ra đấy sau khi cô đến.

Ngay cả người trong đoàn cũng nhịn không được trêu chọc, nếu Thẩm Ngưng Sơ cũng đến quân đội nhậm chức, e rằng vị trí đoàn trưởng của Cố Khiếu Hành cũng phải nhường lại.

Lời này đương nhiên là phóng đại, Cố Khiếu Hành biết lãnh binh đánh giặc, Thẩm Ngưng Sơ chỉ là tương đối giỏi nắm bắt loại trường hợp nhiều người thế này mà thôi.

Nhưng lời hay ai cũng thích nghe, nên tuy không nói gì, nhưng nụ cười trên môi cô lại rất rõ ràng.

Nhìn thấy vợ vui vẻ mặc cho mọi người trêu chọc, Cố Khiếu Hành còn ra sức khen vợ mình giỏi giang.

Dần dần, mọi người đều phát hiện ra đoàn trưởng nhà mình đang rải cơm chó, dù sao trong đoàn cũng nhiều người độc thân, mọi người nhất quyết không thể để cho người nào đó được như ý, nên cũng không trêu chọc nữa.

Bình Luận (0)
Comment