Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 238

Trần Uyển Trân và Chu Vân Thanh thấy vậy cũng đi theo, Trần Uyển Trân vội vàng bưng một cốc nước nóng tới, nhìn Cố Khiếu Hành vỗ lưng cho con gái rồi đưa cốc nước nóng lên: "Súc miệng đi con."

Lúc này, Chu Vân Thanh ở bên cạnh lo lắng hỏi: "Có phải mùi canh thịt dê nồng quá không?"

Tống Cúc Phân ở bên cạnh bưng bát canh thịt dê lên uống một ngụm, không phát hiện ra mùi vị gì lạ, vẫn giống như trước.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Ngưng Sơ, bà vội vàng bê hết canh thịt dê vào bếp.

Thẩm Ngưng Sơ nôn một trận, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn cảm thấy n.g.ự.c hơi tức.

Trần Uyển Trân thấy con gái vẫn luôn che ngực, ánh mắt bà chợt lóe lên, bà bước tới đỡ con gái nói: "Khó chịu thì vào phòng nghỉ ngơi một lát đi con."

Là một người mẹ, Trần Uyển Trân nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Ngưng Sơ thì nghĩ đến lúc mình mang thai, vì vậy sau khi vào phòng, bà đã hỏi tình hình của con gái.

Thẩm Ngưng Sơ hoàn toàn không ngờ rằng mình có thai, mặc dù có kế hoạch mang thai, nhưng không thể nào nhanh như vậy được.

Chỉ là khi mẹ hỏi, cô mới giật mình nhận ra kinh nguyệt của mình hình như đã chậm mất nửa tháng rồi, cơ thể cô khá tốt, kinh nguyệt cũng khá đều, chỉ d.a.o động trước sau vài ngày.

Lần này vì lịch học tăng thêm, bận rộn thi cuối kỳ nên cô hoàn toàn quên mất.

Trần Uyển Trân nhìn dáng vẻ của con gái thì biết mình đoán đúng, nhìn con gái ngây người, bà không nhịn được đưa tay ra điểm điểm lên trán con gái: "Con bé này..."

Nghĩ đến mấy ngày hôm trước con gái còn cùng A Luật và A Hành đi leo núi, bà lo lắng đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng hỏi: "Mấy ngày nay cơ thể con không có chỗ nào khó chịu sao?"

Mùa đông ở Dung Thành có tuyết rơi nhưng chỉ là tuyết nhẹ, còn Bảo Tây cách tỉnh lỵ mấy trăm cây số, mùa đông tuyết dày, Trần Luật đi công tác ở đó đã miêu tả nơi đó đẹp như tranh vẽ, làm sao Thẩm Ngưng Sơ có thể cưỡng lại được sự cám dỗ như vậy.

Trước đây cô vốn là người thích leo núi, trượt tuyết, cái gì cũng không bỏ qua, đến đây gần như không có những hoạt động này, nghe nói chồng và anh trai muốn đến Bảo Tây, cô đã chạy theo chơi mấy ngày.

Nơi đó đường núi hiểm trở, muốn leo lên núi rất vất vả, nghe nói là bị ngã mấy lần mới lên đến đỉnh núi.

Thẩm Ngưng Sơ lắc đầu: "Không ạ."

Mặc dù cô trả lời là không, nhưng Trần Uyển Trân cảm thấy con gái đang cố gắng chịu đựng, hơn nữa theo bà, mang thai là một việc rất nguy hiểm, đặc biệt là trong giai đoạn đầu thai kỳ.

Thẩm Ngưng Sơ thấy sắc mặt mẹ không tốt, biết bà đang lo lắng cho mình, nhưng bản thân cô thực sự không có cảm giác gì khó chịu, cô ôm lấy cánh tay mẹ nũng nịu: "Mẹ, chưa chắc đã có thai đâu, lần trước con đến Bảo Tây trượt chân ngã xuống nước đá, biết đâu..." là do bị cảm lạnh nên kinh nguyệt mới chậm trễ.

Cô nàng lỡ miệng nói hớ ra chuyện này, thấy ánh mắt mẹ thay đổi, sợ hãi đến mức nhảy dựng lên.

"Con còn bị ngã xuống nước à?" Trần Uyển Trân trừng mắt nhìn con gái, tức giận là thật sự tức giận, đừng nói là đang mang thai, ngày thường mà ngã xuống nước lạnh như vậy cũng đủ rét cóng rồi.

"Thực ra cũng không phải ngã hẳn xuống, chỉ là trượt chân vào một chút, anh ba đã kéo con lại ngay."

Trần Uyển Trân thật muốn đánh người, đứng dậy đang tìm xem có đồ gì thuận tay hay không thì bị con gái ôm chặt lấy: "Mẹ, cũng chưa chắc đã là có thai mà!"

Nói đến chuyện này, Trần Uyển Trân cũng không còn tâm trí nào để so đo với con gái nữa, lập tức muốn đưa con gái đến bệnh viện.

Bình Luận (0)
Comment