Cô vừa ăn xong thì cục cưng cũng tỉnh, nhưng đứa trẻ mới sinh cũng không mở mắt ra nhiều, tỉnh dậy chỉ là khẽ kêu vài tiếng, tìm kiếm mùi hương quen thuộc của mẹ rồi cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu mấp máy.
Thẩm Ngưng Sơ chưa từng thấy đứa trẻ nào ham b.ú như vậy, trong nháy mắt trái tim đã mềm nhũn.
Cố Khiếu Hành rửa tay rồi đi tới bế con gái, hỗ trợ vợ cho con bú.
Tuy rằng trong phòng trừ Cố Khiếu Hành ra đều là phụ nữ, nhưng Chu Vân Thanh và Trần Uyển Trân vẫn đi ra ngoài trước, sợ Thẩm Ngưng Sơ mới làm mẹ còn ngại ngùng.
Nhưng dù sao Trần Uyển Trân cũng là mẹ, lại là người từng trải, bà nhìn con gái một cái rồi nhỏ giọng nói: “Lúc đầu cục cưng chưa chắc đã b.ú được sữa, nếu con bé không b.ú được thì con nhờ A Hành giúp một chút.”
Nói xong Trần Uyển Trân đi ra ngoài, để lại Cố Khiếu Hành đứng ngây người tại chỗ, có phải là giúp đỡ theo cách anh nghĩ không?
Kết quả là Cố Khiếu Hành thật sự nghiêm túc chờ đợi để giúp đỡ, nhưng không ngờ con gái mình lại có sức lực như vậy, căn bản không cần anh giúp.
Nhưng đây là lần đầu tiên con gái b.ú sữa, nên cũng không b.ú nhiều lắm, b.ú xong lại ngủ tiếp.
Cố Khiếu Hành thấy con gái ngủ say thì nghiêng người bế con gái đặt vào chiếc giỏ tre bên cạnh.
Giường bệnh viện đều khá chật hẹp, chỉ vừa đủ cho một người nằm, nhưng trẻ sơ sinh lại không có cảm giác an toàn, nên nhà đã chuẩn bị sẵn giỏ tre cho trẻ sơ sinh nằm, bên dưới trải nệm êm ái, đặt ngay bên cạnh giường.
Như vậy Thẩm Ngưng Sơ cũng dễ dàng nhìn thấy con gái.
Mẹ chồng tuy sức khỏe không tốt, nhưng khi con gái sinh, bà đã chăm sóc con dâu rất chu đáo, cả tháng trời con bé gần như là do bà nội với chồng chăm sóc.
Lúc Chu Vân Thanh, Hồ Đức Dung và Trần Uyển Trân bước vào thì thấy hai người đang vây quanh đứa bé, vừa nhìn vừa cười, nhất là Cố Khiếu Hành, khi thì sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, lúc lại sờ lên chiếc mũi nhỏ xinh, rõ ràng là yêu thương không rời tay.
Thấy vậy, Hồ Đức Dung bước tới, nhỏ giọng nói: "Trẻ con mới sinh cần ngủ nhiều, con đừng có làm con bé tỉnh giấc."
Cố Khiếu Hành dịu dàng cười đáp: "Sẽ không đâu ạ."
Nhìn dáng vẻ ngây ngô của cháu ngoại, Hồ Đức Dung cũng không nói gì thêm, bà có thể thông cảm được, lần đầu làm cha chắc chắn là rất bỡ ngỡ.
Sinh thường cũng cần phải ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày, nên tối hôm đó Thẩm Ngưng Sơ không thể xuất viện được, Cố Khiếu Hành và Trần Uyển Trân ở lại bệnh viện chăm sóc hai mẹ con.
Bởi vì Thẩm Ngưng Sơ luôn lo lắng có người bắt cóc con mình, cho nên cả đêm không tài nào ngủ được, sau khi mấy lần, Cố Khiếu Hành mò mẫm đến mép giường, nhẹ nhàng dỗ dành vợ vài câu, đợi Thẩm Ngưng Sơ ngủ say, anh bèn bê một chiếc ghế đến chặn ở cửa.
May mà ngày hôm sau bác sĩ kiểm tra xong, Thẩm Ngưng Sơ và con gái đã có thể xuất viện, nếu cứ tiếp tục ở lại, Trần Uyển Trân sẽ rất đau lòng.
Trở về nhà, Trần Uyển Trân và dì Tống tạm thời dọn đến ở cùng nhà với Thẩm Ngưng Sơ, chủ yếu là để tiện chăm sóc hai mẹ con.
Tuy nhiên, họ chỉ chăm sóc vào ban ngày, buổi tối Cố Khiếu Hành tan làm về thì anh sẽ là người chăm con.
Hôm nay Cố Khiếu Hành về nhà sớm hơn mọi ngày, anh tiếp nhận công việc từ tay mẹ vợ, tự tay giặt tã cho con gái.
Vì sợ giặt trong phòng sẽ làm ồn đến con gái đang ngủ say, anh bèn bưng chậu ra sân, thời tiết lúc này không lạnh cũng không nóng, lại là lúc tan tầm, trong sân người qua kẻ lại rất đông.
Anh vừa bưng chậu ra ngoài thì đã có người nhìn thấy, không khỏi hỏi han vài câu, Cố Khiếu Hành cũng không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận là đang giặt tã cho con gái, sự thẳng thắn như vậy khiến mọi người không còn trêu chọc nữa.