Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 257

Chuyện được giải quyết xong cũng sắp đến Tết, năm nay là một cái Tết đặc biệt, rất nhiều người trong khu tập thể đã trở về, cho nên đặc biệt náo nhiệt.

Bước vào tháng Chạp là đã thấy không khí Tết rồi, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã nghe thấy tiếng nói cười rôm rả của nhà hàng xóm bên ngoài, không phải bàn tán xem năm nay ăn Tết thế nào thì là thảo luận xem nhà ai mua được đồ gì ngon.

Hôm nay Cố Khiếu Hành được nghỉ, cho nên tối qua hai người quấn quýt nhau đến tận nửa đêm, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng trưng, ánh nắng len lỏi qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng.

Cố Khiếu Hành đã tỉnh dậy được một lúc rồi, nhưng không nỡ rời xa vợ, anh ôm cô vào lòng nhắm mắt dưỡng thần, khi cảm nhận được người trong lòng đã tỉnh giấc, anh cúi đầu hôn cô một cái rồi mới hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Thẩm Ngưng Sơ vừa tỉnh ngủ, vùi đầu vào n.g.ự.c chồng, uể oải "ừm" một tiếng, vì vừa mới tỉnh nên giọng nói còn mang theo chút mơ màng, nghe vô cùng quyến rũ.

Cố Khiếu Hành ngày nào cũng được ôm vợ mềm mại thơm tho trong lòng, làm sao có thể nhịn được, ôm lấy cô hôn ngấu nghiến.

Nhưng nghĩ đến tối qua vợ đã quá mệt mỏi, anh cũng không quá lấn tới, chỉ hôn cho đỡ ghiền rồi thôi, hôn đã đời rồi mới lại ôm chặt Thẩm Ngưng Sơ vào lòng, vừa cọ cọ vừa vuốt ve.

Thẩm Ngưng Sơ nhìn Cố Khiếu Hành bày ra bộ dạng như cún con thì bất lực trợn mắt, nhưng vẫn theo bản năng đưa tay xoa đầu anh, giống như đang vuốt ve chó vậy.

Cố Khiếu Hành đã sớm biết vợ mình hay trêu chọc chó mèo như vậy rồi, nhưng anh cũng chẳng để tâm.

Ôm một lúc, thấy vợ đã quen với ánh sáng, Cố Khiếu Hành mới chống tay ngồi dậy, một tay vươn ra kéo tấm rèm cửa dày cộp sang một bên.

Phòng ngủ của họ ở trên lầu hai, bên ngoài cửa sổ có một cây hồng, lúc này lá cây đã rụng hết, chỉ còn lại những quả hồng treo lủng lẳng trên ngọn cành, màu vàng cam đẹp mắt.

Hôm nay lại càng khác, đêm qua tuyết rơi, những quả hồng vàng cam đội thêm chiếc mũ trắng muốt, cành cây cũng phủ đầy tuyết, nhìn một cái trắng xóa như chốn thần tiên.

"Oa, tuyết rơi rồi." - Thẩm Ngưng Sơ thích thú nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa người chống lên.

Mùa đông ở Dung Thành ít khi có tuyết rơi, có rơi cũng rất nhỏ, như thế này đã được coi là tuyết lớn rồi, Cố Khiếu Hành biết vợ thích tuyết nên mới kéo rèm cửa sổ cho cô ngắm.

Quả nhiên Thẩm Ngưng Sơ rất vui, lập tức ngồi dậy mặc quần áo định ra sân chơi tuyết.

Cố Khiếu Hành cũng theo cô dậy, thu dọn bản thân xong thì bắt đầu thay tã, thay quần áo cho con gái, đợi con gái ăn no rồi mới vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho hai người.

Lúc này, Thẩm Ngưng Sơ lại dỗ con gái ngủ, đợi ăn sáng xong thì Trần Uyển Trân cũng đã đến, có bà giúp đỡ chăm sóc con gái, Thẩm Ngưng Sơ liền ra sân chơi tuyết.

Cố Khiếu Hành không thích chơi mấy thứ này, nhưng thấy vợ thích nên cũng tham gia, bất quá tác dụng của anh chỉ là giúp rung cành cây, sau đó Thẩm Ngưng Sơ đứng dưới gốc cây, cảm nhận từng bông tuyết rơi xuống, cảm giác thật là sảng khoái.

Vì Thẩm Ngưng Sơ chơi vui quá, một lúc sau còn thu hút được một đám trẻ con, thứ này kỳ thực hấp dẫn nhất chính là trẻ con, bất quá Thẩm Ngưng Sơ cũng không để ý, trong chuyện chơi đùa thì ai mà chẳng là con nít.

Hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp, có tục lệ uống cháo bát bảo, cho nên Trần Uyển Trân dỗ cháu gái ngủ rồi bắt đầu nấu cháo, đợi Thẩm Ngưng Sơ chơi chán quay về thì cả căn nhà đã tràn ngập mùi thơm của cháo bát bảo.

Vì chơi đùa cả buổi sáng, người của hai vợ chồng đều bị tuyết thấm ướt, thời đại này quần áo chủ yếu là chất liệu cotton, tuyết ở phương Nam dính vào người lại dễ tan, tuy không đến mức ướt sũng cả người, nhưng bề mặt thì ẩm ướt.

Bình Luận (0)
Comment