Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 3

Bên này, Thẩm Ngưng Sơ và Lâm Cẩm Tú xách thùng đi về phía bờ sông, đi được một lúc Lâm Cẩm Tú đột nhiên nói: "Chị Tiểu Sơ, em thấy chị thay đổi rồi đấy?"

Câu nói này khiến Thẩm Ngưng Sơ khựng lại, rồi hỏi: "Thay đổi thế nào?"

Lâm Cẩm Tú nói: "Nếu là trước đây thì chị sẽ không ra ngoài bắt cá đâu."

Theo ấn tượng của cô, chị Tiểu Sơ ngoài việc học ra thì rất ít khi ra ngoài, rất ít nói, kết quả là sau khi tốt nghiệp phổ thông về làng thì tính cách của chị Tiểu Sơ bắt đầu thay đổi, trở nên hoạt bát và cởi mở hơn rất nhiều.

Thẩm Ngưng Sơ cười nói: "Người ta phải lớn chứ!"

Thực ra cô muốn nói không phải là lớn lên, mà là đổi lõi.

Đúng vậy, Thẩm Ngưng Sơ đã xuyên không, nói đến chuyện này thì thật sự không có chút chuẩn bị nào, một tháng trước cô vẫn là Thẩm Ngưng Sơ của thế kỷ 21, sự nghiệp thành công, tài chính tự do.

Cô vốn nghĩ rằng đã đạt được tự do tài chính thì sẽ bắt đầu hưởng thụ cuộc sống, vì có một tình cảm đặc biệt với Tây Nam nên sau khi nghỉ việc đã chuẩn bị đi du lịch Tây Nam một chuyến.

Cô đến Thành Đô rồi lại đổi một chuyến xe buýt liên tỉnh đến một huyện, chọn một nhà nghỉ được đánh giá khá cao, kết quả là vừa đến nơi đã thấy đại sảnh treo rất nhiều ảnh chân dung, trên ảnh là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, nhìn kỹ thì thấy đôi lông mày và đôi mắt có phần giống mình.

Sự trùng hợp này đã bị một du khách cùng nhà nghỉ phát hiện, mọi người còn bàn tán một hồi, sau đó có mấy vị khách đến trước nói rằng người phụ nữ trong ảnh thực ra là người mà ông chủ nhà nghỉ đã thích nhiều năm.

Chỉ là người phụ nữ này còn trẻ đã làm góa phụ, vì con gái nên bà không tái giá, một mình vất vả nuôi con khôn lớn, kết quả là con gái lại gặp tai nạn qua đời khi mới mười tám tuổi.

Từ đó người phụ nữ đó cứ thế mà lâm bệnh, cuối cùng u uất mà chết.

Còn ông chủ này khi biết tin đã từ bỏ tiền đồ tươi sáng, lựa chọn giải ngũ khỏi quân đội, ở lại bên người phụ nữ đó chăm sóc bà, cho dù bà ấy đã mất thì ông cũng không rời khỏi huyện này nữa, sau đó mới mở nhà nghỉ này.

Thẩm Ngưng Sơ nghe mà cảm thấy xót xa, cô vốn định gặp ông chủ đó nhưng nghe nói ông ấy bị bệnh nên đã vào viện, nhà nghỉ đều do con trai bạn ông ấy giúp quản lý.

Nào ngờ, Thẩm Ninh mới vào nhà trọ ngủ một giấc, kết quả khi mở mắt ra đã xuyên thành con gái mất sớm của người mẹ xinh đẹp kia.

Từ nhà đến đầu làng không gần, Trần Uyển Trân chạy nhanh đến nỗi mũ rơm trên đầu rơi xuống cũng không buồn nhặt, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, bà không thể để con gái mình xảy ra chuyện nữa.

Chú thích: Do có một số nhầm lẫn, tên nhân vật đúng phải là Trần Uyển Trân, xin lỗi các bạn đọc vì sự thiếu sót này

Vừa rồi, khi nghe nói có người rơi xuống nước, đầu óc Trần Uyển Trân bỗng nhiên đau dữ dội, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu bà như thước phim quay chậm, hiện lên từng khung cảnh đau buồn và tuyệt vọng.

Trong khung cảnh ấy, con gái bà gặp chuyện không may chính vào ngày hôm nay, chính là bị người ta đẩy xuống nước ở bờ sông, con gái bà vốn không biết bơi, bị đẩy xuống nước đột ngột thậm chí còn không kịp kêu cứu.

Khi có người phát hiện con gái bà rơi xuống nước thì đã bị dòng nước cuốn đi một đoạn xa, người trong thôn đuổi theo một đoạn đường dài cuối cùng cũng đuổi kịp thì đã nửa tiếng sau, lúc đó con gái bà chỉ còn là một thi thể, sinh mạng của con gái bà cứ thế dừng lại ở tuổi mười tám.

Trần Uyển Trân chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy, bà quỳ bên sông khóc đến xé lòng, khoảnh khắc ấy như thể trời đất sụp đổ.

Nỗi tuyệt vọng như vậy bà đã từng trải qua một lần khi hay tin chồng hy sinh, khi đó sau lưng bà còn có con gái, con gái là động lực để bà tiếp tục sống.

Nhưng giờ khắc này, bà chẳng còn gì nữa, không còn chồng, con gái cũng không còn.

Nỗi đau xé ruột xé gan ấy khiến Trần Uyển Trân nhất thời choáng váng, nhưng bà không thể gục ngã, bà không thể để con gái mình phải chịu đựng bi kịch vừa lóe lên trong đầu.

Con gái bà mới mười tám tuổi, con bé học giỏi, thật thà tốt bụng, lại xinh đẹp như vậy, còn có một tương lai tươi sáng, không nên ra đi như vậy.

Trần Uyển Trân vừa chạy vừa cầu nguyện trong lòng: “Thẩm Bách Bình, anh là anh hùng, anh đã bảo vệ biết bao nhiêu người, xin anh hãy bảo vệ con gái nhỏ của chúng ta một lần nữa.”

Chú thích: Do một số nhầm lẫn tên nhân vật đúng phải là Thẩm Bách Bình chứ không phải Thẩm Bách Bình ạ.

Lý Xuân Tú tính tình mạnh mẽ, dáng người cao lớn, hồi trẻ làm việc đồng áng ngay cả đàn ông cũng không phải là đối thủ của bà, khi đó thanh niên trai tráng trong thôn một ngày có thể kiếm được mười công điểm, phụ nữ thường là tám điểm hoặc thấp hơn.

Nhưng bà không chịu thua, nhất quyết phải so sánh với đàn ông, cả thôn chỉ có mình bà là phụ nữ có thể kiếm được mười công điểm.

Dù bây giờ đã lớn tuổi một chút nhưng cũng không hề kém cạnh, thế mà hôm nay bà dốc hết sức lực cũng không đuổi kịp Trần Uyển Trân.

Trần Uyển Trân tính tình nhu mì, dịu dàng là ấn tượng sâu sắc nhất của mọi người về bà.

Chưa bao giờ bà chạy nhanh đến mức bà không đuổi kịp, Lý Xuân Tú không phải là người chỉ biết dùng sức lực, thấy vậy tim bà đập thình thịch, Uyển Trân bây giờ thật khác thường? Chẳng lẽ bà ấy tưởng người rơi xuống nước là Tiểu Sơ?

Nhưng không nên như vậy, vừa rồi thằng nhóc nhà họ La đâu có nói rõ là ai rơi xuống nước, hơn nữa hôm nay bên đó nhiều người như vậy, cả thằng cả nhà bà cũng ở đó, thằng cả là người điềm đạm, năm nay cũng ba mươi tuổi rồi, con trai nó cũng mười tuổi rồi, lại biết bơi, có nó ở đó thì dù là Cẩm Tú hay Tiểu Sơ cũng không có cơ hội rơi xuống nước.

Bình Luận (0)
Comment