Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 32

Trần Quý Uyên thương vợ, biết vợ từ nhỏ đã được cưng chiều, giờ lại vất vả sinh con cho mình, ông cũng không thể ở bên cạnh, nên phần lương thương binh của mình ông đều để dành cho vợ.

Cũng chính phần lương thương binh này đã khiến cho vợ chồng Triệu Tú Lan và Trần Đại Dũng nảy lòng tham, ban đầu họ định mặt dày đến tìm Chu Vân Thanh, nói Phùng Mai Hoa sinh non, con lại không có sữa, muốn xin Chu Vân Thanh một ít bánh bao hoặc trứng gà.

Ai ngờ đâu, còn chưa kịp hành động thì Chu Vân Thanh cũng sinh con.

Vừa mới sinh con được một lúc thì họ nghe thấy Lưu Quế Hoa kêu lên một tiếng, nghe kỹ mới biết Chu Vân Thanh bị ngất.

Bản thân Triệu Tú Lan và Phùng Mai Hoa cũng đã từng sinh con, cũng từng chứng kiến không ít người trong thôn sinh con, rất nhiều người khó sinh đều một xác hai mạng, may mắn lắm thì con mới giữ được, nghe nói Chu Vân Thanh ngất đi, liền nghĩ chắc bà cũng không sống nổi nữa.

Lúc đó Phùng Mai Hoa không cam lòng nói một câu: "Thật là phí của giời, nếu là của tôi thì tốt biết mấy?".

Người nói vô tình người nghe hữu ý, Trần Đại Dũng nghe vậy lập tức ánh mắt sáng rực, đều là con gái, tại sao không phải con gái mình hưởng phúc? Hơn nữa sau này con bé lớn lên, bọn họ còn có thể tìm đến con bé, như vậy cả nhà đều được hưởng phúc.

Lòng tham một khi đã nảy sinh thì như gió thổi, Trần Đại Dũng lập tức nói ý nghĩ của mình cho vợ và chị họ, ba người bàn bạc, bèn để Triệu Tú Lan giả vờ đến giúp đỡ, sau đó Trần Đại Dũng nhân lúc Lưu Quế Hoa đang chăm sóc Chu Vân Thanh, chồng bà đi nấu nước sôi liền tráo đổi hai đứa bé.

Những chuyện còn lại Trần Luật không muốn nghe nữa, hiện tại Triệu Tú Lan đã thừa nhận chuyện tráo đổi con cái, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người trong thôn Hoài Hương, Chu Kính đã nhờ trưởng thôn gọi công an đến đưa Triệu Tú Lan đi.

Trần Luật là người làm việc dứt khoát, không muốn lãng phí thời gian, chuyện tính sổ với bà ta, cậu định để cô và em gái nhận nhau rồi tính sau, bây giờ điều quan trọng nhất là để ông bà biết con ruột của họ đang ở đâu, hơn nữa cậu còn phải nhanh chóng đi đón cô và em gái, nghĩ đến những lời Lữ đoàn trưởng Tống nói, cậu không muốn cô ở lại nơi đó thêm một khắc nào nữa.

————

Tối nay, nhà họ Trần trong khu quân sự đèn đuốc sáng trưng, Trần Quý Uyên gọi cả hai con trai là Trần Cảnh An và Trần Cảnh Hòa về, kể cả mấy đứa cháu cũng được gọi về hết.

"Bố/Ông nội."

Trong nhà, cháu trai nhỏ nhất là Trần Luật, cho nên mọi người đều đã có công việc, có gia đình, trừ Trần Luật vẫn ở trong khu quân sự, còn lại những đứa cháu khác hầu như đều đã có nhà riêng, nhưng cũng không ở xa.

Trần Quý Uyên sau khi Trần Luật rời đi đã gọi tất cả con cháu trong nhà về.

Mọi người đều nghĩ là mẹ/bà nội lại không khỏe, nên khi về đều đến phòng ngủ của Chu Vân Thanh.

"Bố, bố gọi chúng con về có chuyện gì vậy ạ?", Trần Cảnh Hòa nhìn thấy tinh thần mẹ rõ ràng tốt hơn nhiều so với lúc sáng đi bệnh viện, có chút khó hiểu hỏi.

Chu Vân Thanh cũng khó hiểu nhìn chồng, từ sau khi A Luật trở về, chồng bà luôn trong trạng thái bồn chồn, ăn cơm xong còn đứng ở cửa rất lâu.

Trần Quý Uyên không nói gì chỉ đứng trước mặt vợ cúi đầu thật sâu: "Vân Thanh, anh xin lỗi em, cũng xin lỗi con gái của chúng ta." Ông đã không bảo vệ tốt con gái mình, để con bé lưu lạc bên ngoài mấy chục năm, nghĩ đến đây, lòng Trần Quý Uyên vô cùng đau đớn.

Câu nói này khiến mọi người đều sững sờ, Trần Cảnh An và Trần Cảnh Hòa vội vàng đỡ lấy bố: "Bố, bố sao vậy?"

"A Luật, cháu nói đi."

Trần Luật nghe ông nội nói, bước đến trước mặt mọi người, trước tiên đỡ lấy bà nội, sau đó mới nói bằng giọng kiên định: "Trần Tố không phải người nhà họ Trần chúng ta, cô út vừa sinh ra đã bị đánh tráo rồi."

Bình Luận (0)
Comment