Trần Cảnh An nghe vậy lần đầu tiên không so đo với con trai, thậm chí sau khi lên xe còn ân cần nói: “A Luật, con ngủ một lát trên xe đi.”
Trần Luật lắc đầu: “Con không ngủ, con cũng không buồn ngủ, hơn nữa trời tối như vậy, con phải làm hoa tiêu cho Quân trưởng Trần chứ, đường từ thành phố về thôn Đại Hà không dễ đi đâu.”
Trần Cảnh An bất đắc dĩ lắc đầu mở cửa xe, cậu con trai này từ nhỏ đã không nghe lời, lại là con út nên thường thích làm nũng trước mặt ông bà nội, chỉ cần ông hơi nghiêm khắc một chút, cậu vội chạy sang nhà ông bà nội, sau này càng trực tiếp ở hẳn bên đó.
Lúc đó Trần Cảnh An đang bận rộn, cũng không quản con trai nhiều, chỉ khi nào cậu gây chuyện ở khu tập thể, ví dụ như dùng ná cao su b.ắ.n vỡ kính nhà người ta, đánh con nhà người ta, ông mới phải ra mặt giải quyết.
Trước đây yêu cầu của Trần Cảnh An đối với Trần Luật chỉ cần không phạm sai lầm về nguyên tắc là được, sau này có kém cỏi thế nào ông cũng chấp nhận.
Ai ngờ, cậu con trai này lại tự mình trưởng thành, âm thầm làm ra chuyện lớn như vậy.
Sau khi lên xe, Trần Cảnh An lần đầu tiên nghiêm túc nói với con trai với tư cách là một người cha: “A Luật, ba phải cảm ơn con, đã tìm được cô ruột, em gái của ba.”
Trần Luật hiếm khi thấy ông cụ nhà mình khách sáo như vậy, nhướng mày: “Quân trưởng Trần khách sáo rồi, cũng là cô ruột, em gái của con, con chỉ làm những gì một người cháu trai và anh trai nên làm thôi.” Nói xong, cậu quay đầu nhìn cha mình, nghiêm túc nói thêm một câu: “Thật ra lúc đầu con còn lo lắng Quân trưởng Trần sẽ vì tình cảm mà không phân biệt được đúng sai.”
“Sao con lại nói vậy?”
“Từ nhỏ ba đã đối xử tốt với nhà Trần Tố hơn, lúc nhỏ Tống Kiều mà khóc, rõ ràng không phải con chọc nó, ba cũng đánh con một trận để trút giận cho nó, con cứ tưởng lần này Quân trưởng Trần sẽ vì thương hại bọn họ mà không muốn đón cô ruột và em gái về nhà.”
Vì vậy, ở huyện Ninh, cậu thà đến Ban chỉ huy quân sự mượn xe, cũng không đến trạm quân đội bên cạnh, ở đó có thể trực tiếp liên lạc với cha mình, cậu cố tình bỏ qua cha mình, nếu không phải ông nội gọi đến, chắc cậu sẽ đợi đến khi đón được cô ruột và em gái về mới báo cho cha mình biết.
Nghe vậy, Trần Cảnh An lộ vẻ áy náy, hóa ra sự thiên vị của ông, con trai vẫn luôn biết, chỉ là không nói ra, nhưng mà bây giờ sự thiên vị của ông đã trở thành trò cười, trước kia thiên vị bao nhiêu thì bây giờ hận bấy nhiêu.
“A Luật…” Ông muốn xin lỗi con trai.
Trần Luật nhìn dáng vẻ của cha mình đã biết Quân trưởng Trần nghiêm khắc nhất định sẽ xin lỗi mình, từ nhỏ cậu đã không chịu nổi bộ dạng dịu dàng này của ông cụ, vội vàng xua tay: “Ba đừng có nói mấy lời sến súa đó nữa, con cũng biết năm đó ba lén đi tiền tuyến luôn cảm thấy có lỗi với bà nội và cô ruột.”
Nhưng ai có thể ngờ được người em gái được nâng niu trong lòng bàn tay lại là người xa lạ, mà cha mẹ của cô ta lại là tội thủ đánh tráo em gái mình.
Trần Cảnh An thở dài nói: “A Luật, cha con không phải là người không có đầu óc.”
“Tình yêu thương của ba chỉ dành cho người thân của mình, chứ không phải dành cho kẻ thù, mặc dù năm đó Trần Tố cũng chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng nó đã chiếm đoạt tất cả những gì đáng lẽ em gái ba được hưởng, khiến em gái ba phải lưu lạc bên ngoài, mấy chục năm qua, ba thậm chí còn không biết em gái mình sống như thế nào, nghĩ đến những khổ sở mà nó phải chịu đựng, sao ba có thể để cái gọi là tình cảm đơn giản điều khiển, nói gì mà mấy chục năm chung sống cũng có tình cảm.”