Trần Luật rất hài lòng với câu trả lời của cha, đương nhiên anh ta cũng không nói cho cha biết, em gái rất ngoan ngoãn, một người cô có thể nuôi dạy ra một cô em gái ngoan ngoãn như vậy thì sao có thể tệ được?
————
Bên phía Đại Hà Thôn, mọi người vẫn chưa biết nhà họ Trần sắp đến đón người.
Cố Khiếu Hành vốn định chiều hôm đó sẽ rời đi, nhưng vì lời nói của Trần Uyển Trân nên anh đã không rời đi, mà dự định sáng sớm hôm sau sẽ đưa Trần dì và Thẩm Ngưng Sơ cùng đến tỉnh thành.
Vì dì Trần đã nói bà là con gái của ông Trần, vậy bất kể Trần Luật điều tra như thế nào thì chuyện này cũng đã là sự thật.
Đã như vậy thì không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Chuyện này Trần Uyển Trân còn chưa kịp nói với con gái, Cẩm Tú sắp đính hôn rồi, những năm qua hai mẹ con có thể sống yên ổn đều nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Lâm.
Vì vậy, chuyện Cẩm Tú đính hôn, bọn họ đương nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ, hôm qua Tiểu Sơ còn ở nhà họ Lâm giúp viết danh sách quà tặng và chuẩn bị đồ đạc đính hôn cho Cẩm Tú, bận đến tận nửa đêm mới về.
Tối qua về mệt quá nên con bé vừa chạm giường là ngủ, Trần Uyển Trân cũng không nỡ gọi con dậy. Hôm nay bà phải vào thành phố, tính là đợi con bé tỉnh rồi sẽ nói chuyện này, kẻo nó lại không biết gì. Lúc đầu bà không nói là vì sợ lộ chuyện, sợ nhà Trần Đại Dũng biết được rồi lại sinh chuyện.
Giờ họ có thể trực tiếp vào đại viện gặp ba mẹ rồi nên bà không cần phải giấu nữa.
Lúc Trần Uyển Trân dậy thì Cố Khiếu Hành cũng đã dậy.
"Dì Trần."
"Sao cháu dậy sớm thế? Ngủ không quen à?" Trần Uyển Trân thấy Cố Khiếu Hành đã mặc chỉnh tề thì hỏi.
"Dạ ngủ quen ạ." Cố Khiếu Hành nhìn thấy Trần Uyển Trân đang bê thau rau ra, nên đưa tay ra đón lấy một cách tự nhiên.
"Chỉ là ở trong quân đội quen dậy sớm rồi ạ."
Trần Uyển Trân thấy Cố Khiếu Hành nhanh nhẹn đi vào bếp, liền vội vàng đi theo.
"Cháu cứ nghỉ ngơi đi, để dì làm cho."
Cố Khiếu Hành vội nói: "Không sao đâu ạ, để cháu giúp dì."
"Cháu cũng biết nấu ăn à?" Trần Uyển Trân nhìn dáng vẻ thành thạo của Cố Khiếu Hành, trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Không nói đến gia thế như Cố Khiếu Hành, ngay cả ở trong thôn cũng có khối gã đàn ông chẳng đụng tay vào việc nhà, đi làm về là giở cái thói ông tướng ra.
Không nói đâu xa, mấy gã nhà họ Trần kia chính là điển hình, Trần Đại Dũng không những không tự mình làm mà còn thích đánh vợ. Không phải mỗi bà mà ngay cả mợ Phùng Mai Hoa nấu cơm không vừa ý, hay là nước rửa chân hơi nóng một chút thôi là y như rằng bị ăn đòn.
Ngày thường ở nhà, hắn ta luôn miệng răn dạy rằng phụ nữ sinh ra là để làm những việc này, ngay cả việc hầu hạ đàn ông mà cũng không xong thì đúng là đồ vô dụng.
Sau này, khi bà kết hôn với Thẩm Bách Bình, chỉ cần ông ấy ở nhà là ông ấy sẽ làm hết mọi việc, kể cả nấu cơm. Sáng sớm bà định dậy thì ông ấy cũng không cho.
Cũng từ đó mà Trần Uyển Trân mới biết, làm việc nhà không phải là bổn phận của phụ nữ.
Trong những năm tháng chung sống với Thẩm Bách Bình, những tư tưởng phong kiến đã được chồng bà từng chút một khai sáng. Nhưng khi nhìn thấy Cố Khiếu Hành chủ động làm những việc này, bà vẫn không khỏi cảm thán.
Bà lại nghĩ đến chồng, nhìn đứa trẻ trước mặt, trong lòng Trần Uyển Trân dâng lên một niềm yêu mến chân thành.