"Chú Ngô, có chuyện gì vậy ạ?"
"Dì Trần, có chuyện gì vậy?"
Thẩm Ngưng Sơ từ trong nhà đi ra, Cố Khiếu Hành cũng từ trong bếp đi ra, nghe thấy lời Ngô Quân nói đều đồng thanh hỏi.
Lúc này nhân viên công an còn thiếu, đội dân quân cũng đảm nhiệm một phần công việc của công an, chủ yếu là hỗ trợ các thôn duy trì trị an trong thôn, thông thường một đội dân quân quản lý mấy thôn, cho nên đội dân quân thường đặt tại văn phòng công xã.
Công xã cách thôn Đại Hà khoảng mười dặm đường, Ngô Quân nhận được điện thoại của công an huyện, cúp điện thoại xong liền đạp xe đạp đến.
Vì trời chưa sáng rõ, mới đi khỏi công xã không xa đã bị ngã một cái, trên người dính đầy tro bụi không nói, còn toát mồ hôi hột.
Đến sân, ông trước tiên dùng tay áo lau mồ hôi trên trán rồi mới hỏi: "Chị dâu, hôm qua hai người đến nhà Trần Đại Dũng đòi tiền, không có sử dụng hành vi bạo lực gì chứ?" Ông tin tưởng Uyển Trân và Tiểu Sơ tuyệt đối sẽ không động tay động chân, nhưng đồng chí giải phóng quân thì không chắc, chỉ sợ Trần Đại Dũng nắm lấy chuyện này vu oan giá họa cho hai mẹ con.
Trần Uyển Trân nghe vậy khó hiểu lắc đầu: "Không có, đội trưởng Ngô, rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Ngô Quân nói: "Sáng nay tôi nhận được điện thoại của công an huyện, hỏi địa chỉ nhà chị, nói là có việc muốn đến tìm chị tìm hiểu một số tình hình."
Ban đầu ông còn thấy lạ công an huyện có chuyện gì mà lại tìm Trần Uyển Trân, kết quả vừa cúp điện thoại, Lưu Kiến Thiết trong đội liền nói phỏng chừng là nhà họ Trần đi báo công an, Lưu Kiến Thiết là người thôn Đại Hà, đối với chuyện trong thôn cũng hiểu rõ hơn.
Ông gặng hỏi kỹ càng mới biết được hôm qua đồng chí giải phóng quân đến đưa tiền trợ cấp đã giúp Trần Uyển Trân lấy lại số tiền mà nhà họ Trần đã cướp đi trong những năm qua.
Sau khi bọn họ rời đi, nhà họ Trần đã náo loạn một hồi lâu, nghe nói sau đó cả nhà còn đánh nhau, con trai cả của Trần Đại Dũng là Trần Thủy Vượng thậm chí còn không ăn cơm tối mà đạp xe đạp bỏ đi, nói là muốn tìm người đến bắt Trần Uyển Trân, còn Trần Đại Dũng thì uống rượu say, mượn rượu làm càn nói lời cay độc muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Trần Uyển Trân.
Lúc đó Lưu Kiến Thiết về nhà đưa tiền cho bố mẹ, vừa hay nghe thấy, đối với người nhà liệt sĩ, đội dân quân bọn họ đương nhiên có trách nhiệm, lập tức quát lớn nhà họ Trần, Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa liền gào lên rằng con trai cả của bọn họ đã đi báo công an rồi, nói muốn bắt Trần Uyển Trân cái đứa con gái bất hiếu này.
Ngô Quân biết tính cách của Trần Uyển Trân, bà là người nhẫn nhục chịu đựng quen rồi, miệng lưỡi lại vụng về, Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa lại là bố mẹ của bà, nếu không có ai bênh vực, chỉ sợ cái gì cũng để mặc cho nhà họ Trần nói.
Nhỡ đâu bên phía công an không hiểu rõ tình hình, nói mấy lời nặng lời khiến bà sợ hãi.
Cho nên ông mới vội vàng chạy đến đây, năm đó ông và Bách Bình là bạn học, trước kia nhà ông nghèo, giày bông mùa đông bị hỏng, lạnh đến mức chân không đứng vững, Bách Bình lại đưa đôi giày bông mới của mình cho ông, ơn huệ này ông ghi nhớ cả đời.
Bây giờ Bách Bình không còn nữa, ông nếu còn chút lương tâm thì tuyệt đối sẽ không để vợ con của Bách Bình bị người khác bắt nạt.
May thay là đồng chí quân giải phóng hôm qua giúp đỡ vẫn còn ở đây, trong lòng ông Ngô Quân cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc đó có mình và đồng chí quân giải phóng ở đây, chắc chắn Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa không dám nói nhăng nói cuội.