Phùng Mai Hoa vội vàng đem những lời vừa nghe được kể lại cho ông chồng nghe.
Trần Đại Dũng nghe xong lập tức bật dậy khỏi giường, đầu óc cũng không còn choáng váng nữa, đứng trong phòng đi qua đi lại, “Tốt, tốt lắm, năm đó đổi Tố Tố đi hưởng phúc quả nhiên là đổi đúng rồi, con bé này thật có hiếu…” Nói đến đây ông ta đột nhiên dừng lại, “Không đúng, sao Tố Tố biết chúng ta bị đứa con gái bất hiếu kia bắt nạt?”
Phùng Mai Hoa nói: “Ông đúng là uống đến hồ đồ rồi, Trần Vượng hôm qua không phải muốn lên thị trấn sao? Tôi đưa số điện thoại của Tố Tố cho nó, để nó gọi điện thoại cho Tố Tố.”
“… Bà đúng là đồ ngu ngốc, bà nói chuyện này cho Trần Vượng biết, đến lúc đó càng ngày càng nhiều người biết, thân phận của Tố Tố bị bại lộ thì phải làm sao?” Trần Đại Dũng nói xong nắm chặt tay, bà vợ ngốc nghếch này, bây giờ bị Vương Đại Hoa biết đã đủ nhức đầu rồi, bà ta còn muốn cả làng đều biết hay sao?
Phùng Mai Hoa lại không cho là vậy, hừ lạnh một tiếng: “Ông tưởng tôi không biết sao? Tôi không nói lý do thật sự cho Trần Vượng, tôi chỉ bảo nó gọi điện thoại cho Tố Tố, nói là chúng ta bị con nhỏ kia dẫn người đến bắt nạt.” Như vậy Tố Tố biết chuyện sẽ biết cách xử lý.
“Thằng cả xưa nay vẫn luôn răm rắp nghe lời chúng ta, mình nói gì nó nghe nấy, cũng chẳng hỏi han nhiều, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì, điểm này thì thằng ba không bằng, thằng ba lắm trò lắm.”
Nghe xong, sắc mặt Trần Đại Dũng mới tốt hơn chút, thằng cả đúng là óc gỗ, không nghĩ nhiều được: “Vậy làm sao để đảm bảo công an bắt người rồi sẽ không thả ra?”
Phùng Mai Hoa cười toe toét: “Ông già này, ông quên mất cái nhà nuôi lớn Tố Tố là người thế nào rồi à? Đó chính là nhà thủ trưởng lớn đấy, Tố Tố nhà ta là con gái của thủ trưởng lớn, chỉ cần kiếm đại một cái cớ thì mấy tên công an nhỏ nhoi ở cái huyện này có dám thả người không?”
Trần Đại Dũng nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam độc ác: “Được, chúng ta phải làm cho Tố Tố không thể mềm lòng, cứ để công an b.ắ.n c.h.ế.t con ranh c.h.ế.t tiệt đó đi.”
Phùng Mai Hoa không nói gì, chuyện này bà ta tin con gái có dự tính riêng, “Ông già, chúng ta cũng lén đi xem thử, nếu công an trực tiếp bắt người đi, thừa lúc hỗn loạn chúng ta chưa biết chừng còn có thể lấy lại được số tiền hôm qua Uông Đệ lấy đi.” “Con bé c.h.ế.t tiệt Thẩm Ngưng Sơ không có mẹ chắc chắn cũng sẽ hoảng loạn, đâu còn tâm trí đâu mà để ý, cho dù sau này có điều tra, người đông miệng lưỡi thế ai biết được là chúng ta lấy.”
“Đi, đi ngay bây giờ.”
————
Trần Cảnh An và Trần Luật đến huyện Ninh, đi thẳng đến công an huyện, họ muốn đón người thân về nhà, đương nhiên cũng không thể bỏ qua những kẻ gây ra tội ác.
Công an huyện nghe nói là tráo con, lại còn tráo con của nhà thủ trưởng, mọi người đều lập tức hăng hái hẳn lên, nhưng mọi người đều không quen thuộc Đại Hà thôn, chỉ có thể liên hệ với dân quân tự vệ xã trước.
Hẹn với người của dân quân tự vệ xã đến xã, sẽ có đại đội trưởng dân quân dẫn họ đi tìm người.
Ngô Quân đi Đại Hà thôn trước, Lưu Kiến Thiết với tư cách là đội phó dẫn đường cho công an và Trần Cảnh An.
Lưu Kiến Thiết là người khéo ăn nói, nhận được nhiệm vụ của đại đội trưởng, gặp người ta trước tiên là nhiệt tình chào hỏi một phen, sau đó lên xe Trần Cảnh An lái.