“Đúng vậy, đồng chí công an cũng không thể oan uổng người tốt được.”
“...”
Đúng lúc này, có người hớt hải chạy đến: “Đồng chí công an huyện đến rồi.”
Vừa dứt lời, xe của Trần Cảnh An và công an huyện đã dừng trước cửa.
Trần Đại Dũng và Phùng Mai Hoa trốn trong chỗ tối nghe thấy tiếng động, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý, hớn hở chờ xem Trần Uyển Trân bị công an bắt đi, đến lúc đó xem còn ai giúp đỡ Trần Uyển Trân nữa.
Còn tên mặc quân phục kia cũng không đáng sợ, một tên lính quèn mà cũng dám đắc tội với cả thủ trưởng sao?
Thế nhưng hai người bọn họ chẳng những không đợi được cảnh công an bắt người, ngược lại còn nghe thấy một giọng nói vừa thân thiết vừa xa lạ lại vừa kích động: “Cô út, con đến đón cô và em gái về nhà.”
Cái gì? Cô út nào? Về nhà nào?
Tiếng gọi “cô út” này khiến tất cả mọi người đều ngẩn người, đặc biệt là những người vội vàng đến giúp Trần Uyển Trân làm chứng.
Cô út nào? Mọi người nhìn Trần Luật vẫn mặc quân phục, dáng vẻ lại vô cùng đoan chính, tò mò không biết tự dưng nhà Trần Đại Dũng từ bao giờ lại có thêm một đứa con trai ưu tú như vậy.
Chỉ là đứa con trai tài giỏi như vậy sao không đi tìm Trần Đại Dũng mà lại đi tìm Trần Uyển Trân?
Trần Uyển Trân nhìn Trần Luật, bà nhận ra đứa cháu trai này, trong sách sau khi bà trở về nhà họ Trần thì người cháu trai này là người nhiệt tình nhất, vốn đang phục vụ ở Tây Thành, nghe nói bà về liền lập tức lái xe từ Tây Thành về suốt đêm.
Sau này, khi sức khỏe của bà không tốt, đứa cháu trai này còn mua cho bà rất nhiều thuốc bổ, hơn nữa đứa nhỏ này lại đặc biệt ưu tú, chỉ là không ngờ một người ưu tú như vậy lại gặp phải tai nạn trong một lần huấn luyện, rơi xuống vực, ra đi từ rất sớm.
Trần Uyển Trân nhìn thấy Trần Luật một lần nữa, trong lòng vô cùng vui mừng, lần này cô đã biết trước được số phận của cậu, nhất định sẽ không để đứa cháu trai này gặp bất trắc nữa.
Vì vậy, khi nhìn Trần Luật, ánh mắt bà đặc biệt dịu dàng và trìu mến.
Lúc này, Trần Cảnh An cũng bước lên phía trước, nhìn người em gái trước mặt, muốn đưa tay ra ôm em gái vào lòng nhưng lại không dám, sợ rằng đã đến muộn như vậy, em gái sẽ oán hận mình, chỉ có thể lặng lẽ nhìn bà, đầy áy náy mở lời: “A Trân, là anh cả đây.”
Trên xe, anh ta đã biết em gái tên là Uyển Trân, là do chồng bà đặt cho, ngụ ý rằng cô là bảo bối quý giá mà anh đặt trong lòng.
Đáng lẽ từ nhỏ em gái anh đã là bảo bối của cả nhà, nhưng vì anh mà em gái phải lưu lạc tha phương chịu khổ suốt mấy chục năm trời.
May mắn là gặp được người chồng như Thẩm Bách Bình, không chỉ cứu Uyển Trân mà còn cho cô em gái hưởng thụ mười năm hạnh phúc ngắn ngủi.
Trần Uyển Trân nghe thấy giọng nói của Trần Cảnh An, ngơ ngác nhìn anh ấy, đây là anh trai của bà, người anh trai luôn coi bà là tất cả, chỉ là bà mới về nhà chưa được bao lâu thì anh trai bà đi họp, xe của anh bị một chiếc xe tải lớn đ.â.m xuống sông.
Con đường đó cả ngày gần như không thấy bóng dáng một chiếc xe nào, vậy mà hôm đó lại xuất hiện một chiếc xe tải lớn, lại còn đ.â.m vào xe của anh trai bà.
Rõ ràng bàmới nói chuyện với anh trai được vài câu, vậy mà đã vĩnh viễn mất đi anh ấy.
"Anh cả." Nghe thấy Trần Uyển Trân gọi mình là anh cả, Trần Cảnh An xúc động tiến lên một bước ôm em gái vào lòng: "A Trân, xin lỗi, anh cả đến muộn rồi." Đến nỗi để em gái phải chịu khổ suốt ba mươi năm.