Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 53

Lúc này mặt trời đã lên cao, cái nắng gay gắt của mùa hè bắt đầu thiêu đốt xung quanh.

Đi xe đến tỉnh thành không bị tắc đường cũng mất bốn năm tiếng, nhưng ban ngày đường dễ đi nên sẽ nhanh hơn một chút, Trần Cảnh An vội vàng đưa em gái và cháu gái về nhà nên lái xe khá nhanh, cửa sổ mở toang nên trong xe cũng có gió, không đến nỗi quá nóng.

“Anh cả, anh lái chậm lại một chút được không?”, đợi đến khi xe ra khỏi thôn Đại Hà, đi lên đường cái, Trần Uyển Trân cảm giác xe sắp bay lên được.

Không hiểu sao bf lại nghĩ đến việc anh cả mất vì tai nạn xe hơi, nhịn không được lên tiếng hỏi.

Trần Cảnh An nghe thấy tiếng em gái, liền nhìn qua kính chiếu hậu, thấy sắc mặt em gái hơi tái nhợt, tưởng bà bị say xe, vội vàng tấp xe vào lề đường mới lo lắng hỏi: “A Trân, em bị say xe à?”.

“Dì Trần say xe sao? Con có chuẩn bị cam nè.”, huyện Ninh nổi tiếng với quýt cam, có nhà còn trồng hai cây cam trong sân, đến mùa đông nhiều nhà hái được cả rổ cam.

Nhà nhà đều có nên cũng không đáng giá, bán không được mà bỏ cũng không nỡ, nông thôn vật tư không được phong phú, cả năm cũng chẳng mua được mấy loại trái cây.

Rất nhiều nhà sẽ để cam xuống hầm, như vậy có thể bảo quản được rất lâu, thỉnh thoảng tự mình ăn một chút hoặc dỗ dành con cái.

Hôm qua Cố Khiếu Hành phát hiện nhà hàng xóm của Trần thẩm còn thừa một rổ cam, anh nghĩ đến việc ngày mai phải lái xe mấy tiếng đồng hồ, sợ Trần thẩm và Thẩm Ngưng Sơ chưa từng đi xa, ngồi xe dễ bị say xe, nên đã mua hết rổ cam đó.

Cam cũng có tác dụng phần nào đối với chứng say xe.

Trần Uyển Trân nhận lấy quả cam mới nói: “Anh cả, em không say xe, chỉ là em thấy anh lái xe nhanh quá, như vậy không an toàn.”

Trần Cảnh An chỉ muốn nhanh chóng đưa em gái và cháu gái về nhà, ngược lại đã bỏ qua điểm này, an toàn là trên hết, nghe em gái nhắc nhở có chút xấu hổ: “A Trân, em nói đúng, anh cả sẽ lái chậm lại.”

Trần Uyển Trân thấy anh cả thần sắc ôn hòa, trong mắt tràn đầy tình cảm ấm áp, lại nói thêm một câu: “Anh cả, không chỉ hôm nay, sau này anh cũng phải lái xe chậm lại, chú ý an toàn.”

“Được!”, Trần Cảnh An biết em gái quan tâm mình, trong lòng cảm thấy ấm áp, đương nhiên cũng rất sảng khoái đồng ý.

Trần Luật thấy cô út lo lắng cho ba như vậy, vốn tưởng cô út còn phải thích nghi một chút, không ngờ sự kỳ diệu của m.á.u mủ ruột thịt dù mới gặp mặt cũng giống như đã ở bên nhau mấy chục năm.

Nhưng cậu không nói với cô út, chức vụ của ba bây giờ đâu còn cần phải tự mình lái xe, ngày thường ra ngoài đều có cảnh vệ đi cùng.

Trần Cảnh An thấy em gái không sao mới khởi động xe lại.

Cố Khiếu Hành cũng đưa một quả cam đã bóc vỏ một phần ba cho Thẩm Ngưng Sơ: “Tiểu Sơ, có phải em không quen mùi dầu diesel không? Cầm quả này trong tay, nếu thấy khó chịu thì đưa lên mũi ngửi một chút, như vậy sẽ không còn ngửi thấy mùi đó nữa.”

Vừa rồi anh có chú ý thấy Thẩm Ngưng Sơ dụi mũi mấy lần, chắc là thấy mùi trong xe khó chịu.

Xe quân đội thời này đa phần đều chạy bằng dầu diesel, mùi rất nặng, cô không say xe, nhưng có hơi không thích mùi này, không ngờ cô chỉ sờ mũi hai cái mà Cố Khiếu Hành đã phát hiện ra, quả nhiên là quân nhân, khả năng quan sát này thật tuyệt vời.

Thẩm Ngưng Sơ nhận lấy quả cam Cố Khiếu Hành đưa, thấy anh còn chu đáo bóc sẵn vỏ, nhịn không được nhìn anh một cái.

Bình Luận (0)
Comment