Chu Vân Thanh nói xong thấy bà nội không nói gì, bèn hỏi: “Mẹ, mẹ có thấy chúng con quá nhẫn tâm không?” Ba mươi sáu, ba mươi bảy năm tình cảm, nói không cần là không cần nữa.
Hồ Đức Dung lập tức lắc đầu: “Sao có thể chứ? Không nhận mới là lẽ thường tình.” Nói cho cùng thì đây là con của kẻ thù, chỉ là bà đang nghĩ đến tính cách của Trần Tố, e là sẽ không dễ dàng rời đi như vậy đâu.
Nhưng mà chuyện này bà cũng không nói ra, có hơn thua đến mấy thì đã sao, đây đâu phải là của nó, nó chiếm đoạt tổ ấm của người khác ngần ấy năm, không đòi lại những gì đã bỏ ra đã là nhà họ Trần nhân từ lắm rồi.
Nhắc đến con gái, Chu Vân Thanh lại bắt đầu áy náy đau lòng: “Bà nói xem sao tôi lại ngốc nghếch như vậy chứ? Sao ngần ấy năm trời con lại không phát hiện ra Trần Tố căn bản không phải con gái ruột của mình chứ? Giờ nghĩ lại rõ ràng nó rất ích kỷ vô tình, mà con lại không hề nghi ngờ gì cả.” Nếu như sớm phát hiện ra thì con gái bà đã không phải đến tận mấy chục năm sau mới được trở về rồi.
Hồ Đức Dung nhìn dáng vẻ tự trách của Chu Vân Thanh, dịu dàng nói: “Vân à, chuyện này không trách bà được, cho dù đứa nhỏ có ích kỷ vô tình thì làm ba làm mẹ ai lại đi nghi ngờ con mình chứ? Đó là đứa con mình đánh đổi bằng cả mạng sống mà.” Chỉ có thể tự trách bản thân mình chưa làm tốt, khiến con cái phải chịu ấm ức mà thôi.
Cho dù có thông minh nhạy bén đến đâu, có thể nhìn thấu tâm tư của người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trước mặt người nhà thì luôn dành cho họ trăm phần trăm sự tin tưởng.
Không chỉ có tình yêu mới có thể che mờ lý trí, mà tình thân, tình bạn cũng vậy, có thể khiến con người ta đánh mất rất nhiều lý trí, mất đi khả năng phán đoán.
Câu nói này khiến Trần Quý Uyên ngồi bên cạnh cũng chìm vào trầm tư, năm đó bởi vì phát hiện ra Trần Tố có tính cách khác biệt rất lớn so với mọi người trong nhà, ngoại hình cũng không giống lắm nên ông cũng có chút suy nghĩ, nhưng khi đến Hoài Hương nghe bà Lưu kể lại chuyện vợ mình sinh con đầy nguy hiểm, rồi đứa bé vừa sinh ra đã không có sữa, đói đến mức khóc ngất đi thì lúc đó ông đã mềm lòng.
Nếu như ông lý trí hơn một chút thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi, ông biết câu nói của Hồ Đức Dung là để an ủi hai vợ chồng ông, nhưng nói đi nói lại ông vẫn thấy mình là người có lỗi với con gái nhất.
Đúng lúc ba người không ai nói gì thì một giọng nói đầy vui mừng từ ngoài cửa vọng vào phá vỡ sự yên tĩnh: “Ông nội, bà nội, bác cả dẫn cô và em gái về rồi ạ.”
Tiếng báo tin vui của Trần Luật khiến mọi người trong nhà đều trở nên căng thẳng, Chu Vân Thanh luống cuống cúi đầu kiểm tra xem trang phục của mình đã chỉnh tề hay chưa, lại hỏi Hồ Đức Dung: "Đức Dung, bà xem tóc tai tôi có rối không?". Đây là lần đầu tiên bà gặp con gái và cháu ngoại, bà muốn để lại ấn tượng tốt nhất cho họ.
Hồ Đức Dung đưa tay giúp người chị em tốt vuốt lại mái tóc trước trán, hài lòng nói: "Không rối, rất đẹp."
Trần Quý Uyên tuy không nói gì nhưng im lặng kéo áo quân phục, chỉnh lại cổ áo và tay áo cho thật ngay ngắn rồi mới cúi người dìu vợ ra cửa.
Ba người vừa ra đến cửa thì xe của Trần Cảnh An cũng vừa dừng trước cổng.
Khu nhà ở của quân khu là những dãy nhà ba tầng nhỏ, vì ngôi nhà này được xây dựng từ thời dân quốc, sau này được cải tạo và phân cho các gia đình trong quân khu.