Sao lại có chút tự hào nhỉ.
Thẩm Ngưng Sơ có thể nhìn ra cậu mợ, còn có các anh họ đều rất yêu quý cô và mẹ, vì vậy cô mỉm cười chân thành với họ: "Chào cậu mợ, chào cậu hai, chào mợ hai, chào anh Trần Luật... Chào mọi người!"
"Chào em, chào em gái!" Trần Luật và Trần Tiết đều ở trong quân đội, nghe thấy em gái chào hỏi, theo bản năng đứng nghiêm, chỉ thiếu giơ tay chào theo kiểu quân đội, đáp lại lời chào của em gái đầy khí thế.
Trần Nghiêm và Trần Lễ, một người ở viện nghiên cứu, một người ở trường học, nên không đến nỗi cứng nhắc như vậy, đặc biệt là Trần Lễ, tính anh ta cũng gần giống Trần Luật, đột nhiên có một cô em gái xinh đẹp như vậy thì vui mừng muốn chết, tiến lên một bước cười nói với Thẩm Ngưng Sơ: “Em gái, chào mừng về nhà, sau này gặp chuyện gì cũng có thể tìm anh Lễ này nhé.”
Trần Luật vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cô và em gái, nghe thấy câu này của Trần Lễ, nhịn không được trợn mắt một cái, đẩy Trần Lễ sang một bên: “Tìm anh? Anh ở tận cổng đông, đợi đến lúc tìm được anh thì hoa cũng tàn rồi.” Nói xong thì quay sang nói với Thẩm Ngưng Sơ: “Sau này có chuyện gì thì đã có anh ba ở đây rồi.” Ý tứ chính là mấy người anh kia đều vô dụng.
Bị đẩy ra, Trần Lễ trừng mắt nhìn Trần Luật: “Trần Luật, mày không biết trên dưới à, tao là anh mày đấy, cẩn thận tao cho ăn đòn!”
Trần Luật ở trong quân đội nhiều năm như vậy, sao có thể để tên thầy giáo yếu đuối kia vào mắt, khinh thường nói: “Mày là thằng em út, tránh ra!” Bản thân mình vất vả lắm mới tìm được cô và em gái về, bây giờ lại tranh với mình, mơ đẹp quá ha.
“Mày...”
Đáng lý ra Trần Luật là con thứ năm, nhưng bởi vì bố là anh cả nên anh chỉ chịu thừa nhận thứ tự của hai anh trai ruột, từ nhỏ anh ta đã giỏi bày trò, chiếm luôn vị trí thứ ba không chịu nhường, lúc đó trong nhà một thời gian xưng hô anh em loạn cả lên, cuối cùng vẫn là hai anh trai kia hào phóng, tự động nhường xuống làm lão tứ và lão ngũ.
Điều này khiến Trần Luật đắc ý vô cùng, từ đó về sau không bao giờ chịu nhận mình là em út nữa.
Trần Quý Uyên nghe hai đứa cháu trai đấu khẩu, nhịn không được trừng mắt nhìn hai đứa một cái, cháu gái nhà mình trông ngoan ngoãn hiền lành như vậy, hai đứa nhóc này đừng có mà dọa người ta sợ.
Trần Luật chú ý tới ánh mắt của ông nội, định bụng tạm thời bỏ qua cho Trần lão ngũ, bèn đi tới bên cạnh Chu Vân Thanh hỏi: “Bà nội, bà không phải nói đã chuẩn bị phòng cho cô và em gái rồi sao? Nhanh dẫn cô và em gái đi xem thử đi ạ.”
Chu Vân Thanh nghe vậy vội vàng một tay nắm lấy con gái, một tay nắm lấy cháu gái nói: “Đúng rồi, để mẹ dẫn hai đứa đi xem phòng của con.”
Trần Quý Uyên là Phó Tổng tư lệnh, được phân một căn nhà rất lớn, mấy năm nay con cái cũng đã lần lượt dọn ra ngoài, Trần Luật cũng mới được điều về, cho nên có rất nhiều phòng trống.
Tuy nhiên, tuy có nhiều phòng trống nhưng Chu Vân Thanh và Trần Quý Uyên cũng không tùy tiện sắp xếp hai phòng, mà chọn ra hai phòng ngủ có ánh sáng và diện tích tốt nhất trong nhà để bố trí.
Hai phòng đều ở trên tầng hai, nằm ở hai bên hành lang, vừa vặn cửa đối cửa, phòng Thẩm Ngưng Sơ ở cạnh phòng Trần Luật.
Trần Luật biết được em gái ở ngay cạnh phòng mình, cả người vui vẻ ra mặt, đi trước mở cửa phòng như thể đang dâng báu vật giúp cô và em gái.