Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 62

Tôn Tú Cầm thật sự là không có bằng chứng, vừa rồi chỉ là buột miệng nói ra thôi, giờ bị Ngô Lan Quân mắng cho một trận thì đầu óc lập tức tỉnh táo lại, ấp úng nói: “Tôi… tôi đâu có nói bừa, tôi có nói là thật đâu.”

Lúc này có người hỏi: “Lan Quân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Nhà Ngô Lan Quân ở ngay cạnh nhà họ Trần nên chắc là bà ấy rõ nhất.

Ngô Lan Quân tất nhiên là biết rồi, nhưng bà không thích nói chuyện riêng tư của người khác, hơn nữa đây lại là chuyện của nhà Tư lệnh, bà không muốn chồng mình yên ổn làm việc mà lại đi buôn chuyện đâu.

Tuy nhiên, mặc dù bà không nói nhưng ngày hôm sau cả khu tập thể đều lan truyền chuyện này.

“Này, mọi người nghe gì chưa, hai mẹ con đến nhà họ Trần sáng hôm qua là con gái ruột của Tư lệnh Trần và con gái của bà ấy đấy, nghe nói là lúc mới sinh đã bị trao nhầm, bây giờ mới tìm được.”

“Nghe rồi nghe rồi, tôi nghe chị Lý nói rồi, mấy người ở gần đấy có thấy người không?” Cô con gái lưu lạc bên ngoài mấy chục năm, nghe thôi đã thấy tò mò rồi.

“Tôi không nhìn rõ, chỉ thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ màu xám tro thôi.”

“Tôi đoán là cô con gái này được nuôi ở nông thôn mấy chục năm chắc là bị dạy hư rồi.”

“Sao lại nói vậy?”

“Nghe nói là một chữ bẻ đôi cũng không biết đấy.” Mấy năm trước con trai bà ấy xuống nông thôn đã được chứng kiến những bà cô nông thôn vô học, người nào người nấy thô tục, lại còn trơ trẽn, con trai bà ấy về được hai năm rồi mà nằm mơ vẫn còn thấy ác mộng bị mấy bà cô trong làng đuổi theo mắng.

“Mọi người thử nghĩ xem, nếu tốt đẹp thì nhà họ Trần đã chẳng phải sau khi nhận họ rồi mà không dẫn ra ngoài giới thiệu với mọi người chứ? Tôi đoán cô con gái kia của nhà họ Trần chắc chắn cũng như vậy.”

Lời này nói khá là thuyết phục, trong đó có mấy người đứng đầu là Tôn Tú Cầm rất đồng tình với quan điểm của bà ta.

“Nếu đã vậy thì nhà họ Trần sẽ không đón con gái ruột về đâu nhỉ.” Đón về thì mất mặt lắm, đường đường là Tư lệnh mà lại có đứa con gái như vậy, nói ra e là người ta cười rụng răng, thà cứ nuôi con gái trước đây còn hơn, dù sao cũng nuôi bên cạnh mấy chục năm, không nói gì khác chứ về tư cách phẩm hạnh thì tuyệt đối không có vấn đề gì, hơn nữa hai đứa cháu ngoại cũng rất có triển vọng, đứa lớn thì làm ở cửa hàng bách hóa, đứa nhỏ thì đi học đại học công nông binh.

Có những đứa con như vậy mới xứng với danh tiếng của Tư lệnh Trần chứ.

Dù sao cũng chưa từng nuôi nấng, cho ít tiền bồi thường là được rồi.

Lúc này có người liền trêu chọc Tôn Tú Cầm: “Đúng rồi, Tú Cầm, tôi nhớ là cháu đích tôn nhà bà là Chu Dương nói cả đời này chỉ cưới cháu ngoại gái nhà Tư lệnh Trần, bây giờ cháu ngoại gái nhà Tư lệnh Trần đổi người rồi, cháu bà có cưới nữa không?”

Tôn Tú Cầm không ngờ xem trò vui lại rước họa vào thân, nghe vậy liền không nhịn được “phì” một tiếng: “Con nhỏ nhà quê đó mà xứng với cháu tôi à, cháu tôi là sinh viên đại học công nông binh đấy.”

Trước đây bà ta vốn đã không ưa gì Tống Kiều rồi, nhưng cô ta lại có một người ông ngoại tốt, bây giờ không ngờ lại là đồ giả, Tôn Tú Cầm quyết định về nhà sẽ nói chuyện rõ ràng với cháu trai.

Vốn dĩ bà ta đã không ưa gì nhà họ Trần rồi, nhưng người ta là Tư lệnh, bà ta nghĩ sau này có tầng quan hệ này thì ít nhiều gì cũng có lợi.

Bình Luận (0)
Comment