Bởi vì giá quần áo may sẵn luôn cao, tuy nhiều người xem rất thích, nhưng khả năng mua thì lại không có, cho nên ngày ngày chị đại trông coi quầy hàng này chỉ muốn phát rồ.
Vừa nhìn thấy Thẩm Ngưng Sơ, chị đại lập tức tươi cười rạng rỡ: "Cô em, anh trai em thật tinh mắt, bộ đồ này nhất định rất hợp với em." Nói rồi liền lấy bộ đồ mà Trần Luật chỉ xuống, không nói không rằng nhét vào tay Thẩm Ngưng Sơ, định bụng để cô đi thay thử.
Thẩm Ngưng Sơ còn chưa kịp cầm chắc, chị đại đã nhiệt tình giúp cô kéo cả tấm rèm ra.
Thời buổi này, màu sắc trang phục đại diện cho quốc dân là xanh lá, xanh lam, xám, đen, nhưng con gái con đứa ai mà chẳng thích làm đẹp, nên quần áo của con gái có nhiều màu sắc hơn, nhưng vẫn là những màu truyền thống như đỏ.
Mùa hè thường thấy nhất là váy kẻ caro nhỏ, váy chấm bi hoặc váy liền màu trơn.
Đây là kiểu váy Buraji thịnh hành từ những năm 50 ở phương Bắc, nhưng trải qua ngần ấy năm đã có nhiều thay đổi, cổ áo không chỉ có cổ tròn mà còn có cổ nhọn, kiểu dáng gần giống nhau, chỉ khác nhau ở chi tiết.
Trần Luật chọn cho Thẩm Ngưng Sơ đúng là chiếc váy liền màu xanh nhạt, váy từ nách dần dần ôm gọn vào, không cần thắt lưng rườm rà, nhưng lại có thể tôn lên vòng eo thon gọn, tà váy dài chấm gót được may thêm một số nếp gấp, tà váy xòe rộng, trông có chút tiên khí.
Thẩm Ngưng Sơ vừa thay đồ xong bước ra, xung quanh dường như im phăng phắc.
Trong mắt chị đại tràn đầy kinh diễm, Trần Luật thì vô cùng tự hào, em gái mình cũng thật là xinh đẹp.
Ngay cả những người mua hàng bên cạnh cũng tạm dừng việc mua sắm mà hướng mắt về phía Thẩm Ngưng Sơ.
Nói đến màu xanh nhạt thì rất kén người mặc, người bình thường mặc màu này lên chắc chắn sẽ không đẹp, cùng lắm là nhìn hợp mắt, thế nhưng Thẩm Ngưng Sơ lại mặc ra được một khí chất khác hẳn, chị đại thật sự cảm thấy bản thân mình ít học, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được lời khen nào hay hơn, chỉ biết nói "Xinh đẹp, cô mặc bộ váy này thật sự rất xinh đẹp."
Lúc này, người ở quầy hàng bên cạnh lên tiếng: "Nào phải là mặc bộ váy này mới đẹp, rõ ràng là cô gái này vốn đã xinh đẹp rồi."
Chị đại không để ý: "Vậy thì bộ váy của tôi coi như là gấm thêm hoa."
Câu này mọi người đều không phản bác, quả thật cô gái xinh đẹp thì nên mặc quần áo đẹp, nhìn cũng thấy mãn nhãn.
"Cháu gái năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đừng nói là cháu đã có người yêu nhé, con trai bác là bác sĩ ở bệnh viện tỉnh đấy." Một bác gái mua vải đã để ý Thẩm Ngưng Sơ từ lâu, lúc nãy là chưa có thời gian bắt chuyện, bây giờ thấy người ta đi ra, nhân lúc mọi người đang khen ngợi liền chen đến trước mặt Thẩm Ngưng Sơ, sợ mình chậm chân một bước sẽ bị người ta giành mất.
Trong đám đông đã có người mở lời, mọi người cũng không còn e dè nữa.
"Nhà tôi có đứa cháu trai làm ở Cục Lương thực."
"Cháu trai tôi là công an..."
Thẩm Ngưng Sơ nào ngờ được mình chỉ mua một bộ quần áo mà lại trở thành góc mai mối trong công viên, không phải nói người thời đại 70 rất kín đáo sao?
Nhìn những chị đại nhiệt tình chen chúc về phía trước, hận không thể lôi kéo mình đi, dù cô từng trải qua nhiều việc cũng không khỏi giật mình.
“Anh Ba…”
Nghe thấy tiếng em gái, Trần Luật cũng hoàn hồn, đẩy mấy người kia ra, chen đến trước mặt em gái, dùng thân hình cao lớn che chắn cho em gái, nghiêm túc nói: “Em gái tôi còn nhỏ, chưa muốn tìm đối tượng.”