Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 84

Tiếc là bây giờ tất cả đều hưởng ứng lời kêu gọi lên núi xuống nông thôn, xây dựng nông thôn, đại học không tuyển sinh nữa.

Ông nghe A Trân nói ban đầu định nhờ người quen ở huyện mua việc làm, bây giờ đã về nhà, tự nhiên không thể đến huyện làm việc, nên hôm nay ông hỏi thăm tình hình bên trường công nông binh, tình huống của Tiểu Sơ rất phù hợp với điều kiện đăng ký.

Trần Quý Uyên định hỏi ý kiến cháu gái, là muốn đi học đại học hay muốn đi lính, nếu đi lính thì có thể kịp đăng ký vào đầu năm sau.

“Tiểu Sơ, ông ngoại có chuyện muốn hỏi ý kiến cháu."

Nghe thấy ông ngoại gọi mình, Thẩm Ngưng Sơ bước nhanh đến bên cạnh Trần Quý Uyên, sau đó ngồi xuống cạnh ông: “Ông ngoại, có chuyện gì vậy ạ?”

Trần Quý Uyên thích nghe cô gọi mình là ngoại, cười hiền hậu nói: “Bây giờ cháu chưa đầy mười tám tuổi, ngoại muốn hỏi cháu là muốn đi lính hay là muốn tiếp tục học đây?”

Nghe ngoại nói xong, biết được nếu đi lính thì sẽ vào đoàn văn công hoặc là liên lạc, hai cái này đều không phải là điều cô thích: “Ngoại, cháu vẫn muốn tiếp tục học ạ.” Tuy rằng kiếp trước cô đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, nhưng hoàn toàn có thể đổi ngành mà.

Nói ra thì Trần Quý Uyên vẫn mong cháu gái đi học hơn, trong nhà chỉ có mỗi một đứa cháu gái bé bỏng này, ông rất không nỡ để con bé đi bộ đội, sợ con bé bị vất vả.

Trần Luật vừa nghe em gái còn muốn tiếp tục học thì giơ hai tay tán thành, vừa rồi nhìn thấy bà cho em gái chiếc vòng tay kia làm anh ta giật cả mình, thứ đó năm đó anh ta đã nghe bà nội nói sau này là để dành cho cháu dâu rồi.

Em gái vất vả lắm mới về nhà, ngày tháng tốt đẹp còn chưa hưởng thụ đủ, anh ta đây không muốn em gái vừa về đã phải lấy chồng.

Huống chi còn là Cố Khiếu Hành, người này tuy rằng gần đây biểu hiện cũng không tệ, đó cũng là vì kiêng dè em gái có người anh trai như anh ta đây, ít ra anh ta cũng có vài phần dáng vẻ của một người anh trai.

Còn chuyện làm chồng thì còn phải xem xét thêm.

Tuy rằng Cố Khiếu Hành biết ý của nhà họ Trần, bất quá vẫn cảm thấy Thẩm Ngưng Sơ đi học thì tốt hơn, cô ấy là một cô gái nhỏ, tương lai còn rất rộng mở, được đi trải nghiệm nhiều hơn thì tốt.

Vừa rồi lúc nhìn thấy bà ngoại cho Thẩm Ngưng Sơ chiếc vòng tay kia anh cũng bị dọa cho giật mình, đó là đồ gia truyền, tự nhiên anh biết ý nghĩa của cặp vòng tay này.

Tuy rằng anh thích cô ấy, nhưng không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà trói buộc cô ấy trong thế giới chỉ có một mình anh.

Cố Khiếu Hành ý thức được việc mình thích Thẩm Ngưng Sơ từ lúc ở thôn Đại Hà, vì để cô không bị áp lực nên anh mới lấy thân phận anh trai đứng sau lưng cô.

Anh hy vọng cô trưởng thành hơn rồi mới tính đến chuyện tình cảm, cho nên anh cũng ủng hộ việc cô muốn đi học.

Chuyện này cứ như vậy mà vui vẻ quyết định, rất nhanh đã đến tháng chín, Trần Quý Uyên nói: “Vậy mấy ngày nay Tiểu Sơ cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, hai hôm nữa là khai giảng rồi.”

Tống Cúc Phân bưng đĩa dưa hấu đã cắt lát vào nhà, nghe nói Thẩm Ngưng Sơ sắp đi học đại học, trong lòng nghĩ không nỡ, nghĩ đến Vân Thanh còn chưa ở chung với con bé được hai ngày, thế mà nó lại phải đi học rồi?

“Tiểu Sơ đi học rồi, vậy chúng ta bao lâu mới được gặp nhau một lần?”

Trần Quý Uyên nói: “Tất nhiên là ngày nào cũng gặp, Tiểu Sơ nhà mình không ở ký túc xá, ngày nào ngoại cũng đến đón cháu.” Trường đại học cách đại viện cũng không tính là xa, bình thường dù sao ông cũng phải đến đơn vị, chỉ cần đi vòng một đoạn đường là được, việc này cũng không làm lỡ việc gì.

Bình Luận (0)
Comment