Xuyên Thành Con Gái Chết Yểu Của Thiên Kim Thật Trong Niên Đại Văn

Chương 89

"Tiểu Cố, xem xong chưa?" Người quản lý phòng lưu trữ của bệnh viện thành phố bây giờ là lính cũ mà Thái Hạc Chương từng dẫn dắt, sau này giải ngũ vì bị thương, đến bệnh viện Nam An, hiện tại phụ trách quản lý phòng lưu trữ của bệnh viện.

"Ông Tiền, chúng cháu xem xong rồi." Nói xong, anh đưa tập hồ sơ đã được sắp xếp gọn gàng cho Tiền Hồng Quân.

Tiền Hồng Quân cất tập hồ sơ vào nơi lưu trữ hồ sơ nhân viên của bệnh viện, sau đó dẫn Cố Khiếu Hành và Trần Luật ra ngoài, là bệnh viện của quân đội trước đây, ông cũng không hỏi hai người đột nhiên đến đây kiểm tra hồ sơ bác sĩ là vì sao, chỉ nhiệt tình chào hỏi hai người: "Tiểu Cố, tiếp theo hai đứa còn việc gì không? Nếu không có việc gì thì về nhà với ông, thịt hun khói mà bà Lâm nhà ông làm năm ngoái còn đấy, hai ông cháu mình uống với nhau vài chén."

Cố Khiếu Hành cảm thấy những vấn đề có thể nhìn ra được từ tập hồ sơ quá ít, vừa hay cũng muốn tìm hiểu thêm về tình hình của Đào Nhất Bình, dù sao về nhà bao nhiêu năm rồi anh ta cũng không đổi tên, cũng không kết hôn, anh tin rằng ông nội Tiền ở bệnh viện nhiều năm như vậy chắc chắn sẽ hiểu rõ hơn.

"Vâng ạ, vậy chúng cháu xin phép làm phiền ông."

Tiền Hồng Quân cười xua tay: "Nói gì mà phiền, ông còn mong hai đứa đến thường xuyên ấy chứ." Tiền Hồng Quân có hai người con đều đã an cư lạc nghiệp ở tỉnh thành, bên Nam An này chỉ còn ông và vợ, rất thích nhà cửa náo nhiệt một chút.

Buổi trưa, Cố Khiếu Hành và Trần Luật mua một ít hoa quả và sữa bột mạch nha rồi đến thẳng khu nhà tập thể của bệnh viện, lúc đến nơi thì thịt hun khói của bà Lâm đã được nấu chín thơm phức.

Tiền Hồng Quân thấy hai người đến liền niềm nở đón vào nhà, thấy hai người mua đồ còn trách móc vài câu, nhưng Trần Luật rất biết cách dỗ dành người khác, ba câu hai lời đã khiến ông cười híp mắt, không còn hơi sức đâu mà từ chối nữa.

Ban đầu, hai người định vào bếp giúp đỡ, nhưng bà Lâm lấy cớ nhà bếp chật hẹp nên không cho.

Sau khi ngồi xuống, hai người chào hỏi Tiền Hồng Quân vài câu, Cố Khiếu Hành liền hỏi về tình hình của Đào Nhất Bình.

"À phải rồi, ông nội Tiền, lúc Đào Nhất Bình được tìm thấy thì ông đã làm việc ở bệnh viện thành phố rồi phải không ạ?"

Tiền Hồng Quân gật đầu, "Đúng vậy, là năm thứ hai tôi đến đây, lúc đó mọi người đều cảm khái đây là phúc báo tích đức hành thiện nửa đời người của vợ chồng lão Trương."

Trần Luật hỏi: "Lúc đó làm sao biết Đào Nhất Bình là con trai bị thất lạc của phó viện trưởng Trương vậy ạ?" Anh vừa xem hồ sơ xong, thấy phó viện trưởng Trương và Đào Nhất Bình trông không hề giống nhau, Đào Nhất Bình ngược lại có chút giống vợ ông ấy, nhưng là kiểu không dễ nhận ra.

Ông Tiền Hồng Quân kể lại chuyện này vẫn còn thấy là duyên phận: “Hồi đó khu tập thể của chúng ta không phải ở đây, mà ở phía bờ sông ấy, hôm đó vợ lão Trương đi làm về thấy có đứa trẻ bị rơi xuống nước, đang định kêu cứu thì thấy một thanh niên cởi quần áo nhảy xuống sông”.

“Bà ấy cũng là bác sĩ, tự nhiên không thể bỏ đi, sợ vớt được đứa trẻ lên cần cấp cứu gì đó, nên cũng đợi một lúc, người đàn ông kia đã cứu được đứa trẻ lên, kết quả bà ấy phát hiện trên vai người đàn ông có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm giống hệt đứa con bị thất lạc của mình”.

“Chỉ dựa vào điểm này mà nhận người thân sao?”

“Làm sao có thể chứ?”, ông Tiền Hồng Quân lắc đầu: “Vợ chồng lão Trương quả thật một mực khẳng định Đào Nhất Bình chính là con của họ, dù sao vết bớt mọc ở cùng một vị trí, hình dạng giống nhau như vậy sợ là không có người thứ hai, nhưng Đào Nhất Bình căn bản không chịu nhận, một mực khăng khăng mình là trẻ mồ côi, hình như còn rất hận bố mẹ ruột của mình”.

Bình Luận (0)
Comment