Bà càng nói càng xúc động, là bác sĩ như vậy không màng đến bản thân mình cứu người giúp đời thật sự khiến người khác cảm động: “Có lần mưa to, biết trên núi có một cụ già bị bệnh, vì muốn nhanh chóng đến nơi giữa trời mưa to, vì đi nhầm đường, ngã xuống sườn núi, may mà được chiến sĩ đi tuần tra phát hiện, nếu không thì mất mạng rồi.” Lúc đó cậu ta vừa mới được cứu trong lòng nghĩ đến vẫn là cứu người.
Nghe bà nội Lâm nói xong, Cố Khiếu Hành và Trần Luật rất khó liên hệ người đàn ông trước mắt với bất cần đời trong miệng ông nội/ông ngoại.
Con người này thay đổi lớn như vậy sao? Người như vậy mà lại dễ dàng đưa thuốc cho Trần Tố?
Ăn cơm trưa xong, Cố Khiếu Hành và Trần Luật chào tạm biệt Tiền Hồng Quân và Lâm Quỳnh, định bụng về thành phố trước, dù sao hiện tại Đào Nhất Bình đã lên núi rồi, bọn họ muốn quay về để ý Trần Tố trước.
Hai ngày nữa Thẩm Ngưng Sơ sẽ đến trường đại học làm thủ tục nhập học, bọn họ là anh trai nhất định không thể vắng mặt, nói cho cùng, bọn họ nghi ngờ Trần Tố, càng lo lắng Trần Tố sẽ bất lợi cho Thẩm Ngưng Sơ.
Hai người lên xe, Trần Luật vừa khởi động xe, Cố Khiếu Hành đột nhiên lên tiếng gọi hắn: “Hình như ở phía Tuyền Sơn có một căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự phải không?”
Nghe vậy, Trần Luật nhíu mày suy nghĩ một chút: “Ừm, ở sâu trong Tuyền Sơn.” Nơi đó được giữ bí mật với bên ngoài, ngày thường người dân địa phương chỉ biết nơi đó đóng quân, là một doanh trại bình thường, kỳ thực nơi sâu trong đó là địa điểm nghiên cứu khoa học quân sự, nơi đó chính là căn cứ thí nghiệm bí mật của viện nghiên cứu của chú hai bọn họ.
Hai người nhìn nhau, cảm thấy sự việc có vẻ phức tạp hơn, chỉ dựa vào hai người bọn họ điều tra như vậy e là không được, nếu thật sự như hai người đoán thì chuyện này nhất định phải báo cáo lên trên.
Hơn nữa, nơi đó thuộc về khu vực không được phép vào nếu chưa được sự cho phép, bọn họ cũng không thể tự ý đến đó để xác minh.
Vì vậy, hai người vẫn phải quay về thành phố trước.
Nếu hai người đoán chính xác thì chuyện này thuộc về mức độ rất nghiêm trọng, đã không còn là vấn đề của cá nhân nữa, vì vậy Cố Khiếu Hành và Trần Luật sau khi trở về đã lập tức tìm Trần Quý Uyên và Thái Hạc Chương.
“Tối hôm qua vội vã rời đi là vì chuyện này?” Trần Quý Uyên đoán là có chuyện, ban đầu còn tưởng là chuyện của cháu ngoại, nào ngờ lại là vấn đề này.
“Vâng.”
“Chuyện này là Tiểu Sơ nói với hai đứa?” Trần Quý Uyên cũng không phải kẻ ngốc, tối hôm qua cháu ngoại gọi hai người vào thư phòng thì thầm một hồi, cháu ngoại thì chưa được bao lâu đã chạy về phòng, còn hai đứa nhỏ này lề mề một lúc mới ra, vừa ra đã vội vã muốn đến Nam An.
Cố Khiếu Hành và Trần Luật quay về báo cáo chuyện này, biết rõ là phải nói rõ ràng mọi chuyện, dù sao chuyện này không hề nhỏ, nếu nói không rõ ràng có thể sẽ hại Thẩm Ngưng Sơ, cho dù là Trần Luật hay Cố Khiếu Hành, có thể gỡ rối cho em gái thì nhất định sẽ làm.
Nhưng muốn gỡ rối thì nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, người đó chỉ có thể là Cố Khiếu Hành.
Điều này cũng có nghĩa là chuyện năm ngoái cũng không thể giữ bí mật được nữa.
“Là Tiểu Sơ có nói với chúng con một số chuyện, nhưng cảm thấy Đào Nhất Bình khả nghi là sau khi chúng tôi đến Nam An mới phát hiện ra.”
Chuyện này Trần Luật không lên tiếng, Cố Khiếu Hành trả lời tuy không đến mức ấp úng, nhưng chắc chắn là có chuyện.