"Anh Văn Viễn, anh còn phải đi làm, để em đưa Kiều Kiều đến lớp học nhé." Chu Dương không còn khúm núm như trước nữa, mà trực tiếp bắt chuyện với Tống Văn Viễn.
Tống Văn Viễn đúng là còn phải đi làm, vì chuyện nhận người thân, gần đây có mấy người cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, muốn nắm thóp anh ta, anh ta cũng không thể trì hoãn quá lâu, kẻo đến muộn lại thành chuyện để người ta nói.
Đối với Chu Dương cũng coi như là hiểu rõ, trước đây em gái không ưa cậu ta, nhưng bây giờ khác rồi, thấy em gái không hề tỏ thái độ, nếu có thể đến với Chu Dương, cũng tốt hơn là người ngoài, tính cách em gái kiêu ngạo, nếu bảo anh để em gái nịnh nọt Chu Dương, chắc chắn em gái sẽ không đồng ý.
Anh trai như anh ta thì không sao cả, vì vậy đối mặt với lời nói của Chu Dương, anh ta gật đầu mỉm cười: "Cảm ơn cậu."
Tống Kiều ở bên cạnh lẩm bẩm một câu: "Tôi đâu phải không biết đường."
Chu Dương rất thích Tống Kiều, dù sao từ trước đến nay cô ta luôn là sự tồn tại mà cậu ta không với tới được, thấy cô ta từ trên cao rơi xuống, vừa vui mừng cuối cùng cũng có thể khiến cô ta nhìn thấy mình, vừa nguyện ý bao dung tính khí nhỏ nhen của cô ta, giả vờ như không nghe thấy lời phàn nàn của cô ta: "Kiều Kiều, để tôi đưa cậu vào nhé."
Tống Kiều thấy thái độ của Chu Dương tốt hơn một chút, cũng miễn cưỡng gật đầu: "Đi thôi." Vẫn là dáng vẻ của một tiểu thư.
Nhìn Hứa Phỉ ở bên cạnh ghen tị muốn chết, nếu có người đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy nhất định sẽ không như Tống Kiều.
Đương nhiên lúc này Tống Kiều cũng vô cùng kiêu ngạo, kỳ thực Chu Dương cũng đẹp trai, chỉ là chức vị của bố thấp hơn một chút.
Nhưng ở trường học ai mà biết rõ chứ? Chỉ thấy Chu Dương đối xử tốt với cô ta.
Mà lúc này có người vẫn còn tò mò về thân phận của Tống Kiều: "Nữ đồng chí kia là ai vậy, Chu Dương đưa cô ấy đến, cô ấy còn tỏ vẻ miễn cưỡng?"
Trường đại học Công Nông Binh thường áp dụng chế độ học hai đến ba năm, Chu Dương đến trường từ năm ngoái, tuy mới năm thứ hai nhưng ở trường cũng coi như là người của công chúng, đẹp trai thì thôi đi, nghe nói còn là con cái đại viện.
Lúc này rất nhiều người đi xuống nông thôn, bao gồm cả tình hình trong đại viện cũng không tốt, nhưng những người ở lại thì khác, loại người này thường là gia đình có công lao rất lớn nên Chu Dương ở trường rất được các bạn nữ yêu thích.
Bây giờ nhìn thấy cậu ta lại đi lấy lòng một bạn học mới, không khỏi tò mò về thân phận của Tống Kiều.
Lúc này, những bạn học đã gặp Tống Kiều vào ngày hôm đó đến đăng ký liền tự mình bàn tán: "Cô ấy tên là Tống Kiều, ông ngoại cô ấy hình như là một vị lão thủ trưởng."
"Thật à, thảo nào Chu Dương lại ân cần săn sóc cô ấy như vậy, cô ấy còn tỏ vẻ miễn cưỡng."
"Nhưng mà cô ấy xinh thật đấy..."
"Hơn nữa váy của cô ấy đẹp quá, còn có đôi giày da kia nữa, chắc chắn phải mấy chục tệ một đôi." Bây giờ mọi người đi giày vải là chủ yếu, tốt hơn một chút là giày nhựa mua ở cửa hàng bách hóa.
Ít ai mang được giày da nhỏ mà lại đẹp đến thế.
Nghe mọi người bàn tán, khóe môi Tống Kiều khẽ nhếch lên nụ cười đã lâu không thấy, chỉ cần cô ta không nói cô ta vẫn là con nhà họ Trần, thì ai cũng không thể xem thường cô ta.
"Ôi, cô gái kia là ai vậy?"
"Sao cách ăn mặc của cô ấy giống Tống Kiều vậy?"
"Không phải cô ấy giống Tống Kiều, mà là Tống Kiều ăn mặc giống cô ấy." Có người tinh mắt nhận ra chiếc váy dài màu xanh nhạt giống nhau, nhưng Tống Kiều mặc lên lại thấy kỳ kỳ, còn cô gái này khi xuất hiện lại mang đến cảm giác thoải mái, hài hòa đến lạ.