Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 226

Hiện tại, nên làm cái gì bây giờ, cầu xin cô khẳng định sẽ vô ích. Nếu như mất đi Minh Đài, trước kia ông ta chưa từng nghĩ tới, hiện tại lại càng không dám nghĩ tới.

Ông chủ Niên đi tới cửa phòng của bộ phận bất động sản trong sự thấp thỏm, trên tay Tần Du cầm một cuốn sổ đang ra khỏi văn phòng, chuẩn bị tổ chức một cuộc họp quản lý. Khi cô báo cáo với Bob vào buổi sáng, Bob đã nói với cô về những điều chỉnh lớn trong bộ phận. Mọi sự điều chỉnh sẽ được công bố tại cuộc họp quản lý.

Tần Vũ bước lên cầu thang, nghe thấy ông chủ Niên gọi mình lại,"Tần tiểu thư."

DTV

Tần Vũ quay đầu lại nhìn ông ta,"Ông chủ Niên, tìm tôi có việc gì?"

" Tôi ... Tôi có chuyện muốn nói với cô."

"Tôi đang có cuộc họp gấp. Tôi đã cho ông một cơ hội, nhưng chính ông lại bỏ lỡ nó, vậy nên mọi thứ giờ đều là dư thừa, không cần nói tiếp. Tôi nói rồi, tôi không phải là dạng người rộng lượng cho người luôn hắt nước bẩn sau lưng tôi, và giờ tôi chỉ có thể tươi cười chào hỏi ông mà thôi." Tần Du nói xong quay người đi lên.

Quả thực ngay cả 1 cơ hội cũng không có, ông chủ Niên mơ màng nghĩ đến cảnh cửa hàng Tây bị phá sản, ngẫm lại cũng không hiểu tại sao mình lại đi đến bước đường này?

Nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù Tần Vũ tại tiệc khiêu vũ của mình làm ầm ĩ lên, nhưng lúc đó cũng không tính là oán hận, người nên oán hận thực sự là Hà Cường, anh ta bảo ông ta trở về Ninh Ba châm ngòi cho ông Tống đến Thượng Hải đuổi hồ ly tinh, thu hồi lại đơn hàng máy in. Hà Cường này lợi hại thật, cuối cùng lại lừa ông ta hai ngàn đồng bạc, rồi còn khiến ông ta đắc tội với Tần Du. Tất cả đều do Hà Cường.

Trở lại với nhà máy xây dựng, giám đốc Tuyên đã đến hỏi: "Ông chủ, khi nào chúng ta sẽ đến Nhà máy dệt Hải Đông?"

Đúng rồi, nhân tiện nói về lão Tống, ông Tống vẫn còn một nhà máy đang xây dựng ở đó, vì vậy giờ nên đến chỗ ông Tống trước.

Tại Nhà máy dệt Hải Đông, ông Tống đang nghe con trai mình báo cáo về tình hình của máy dệt của xưởng Hưng Hoa "Cho nên mẫu máy dệt này, hoàn toàn không có vấn đề gì?"

"Chắc chắn không có vấn đề gì. Con đã nhìn thấy vải dệt, và nó không thua kém gì máy dệt của Anh Quốc mà chúng ta đang sử dụng bây giờ. Giá cả của chiếc máy này chỉ bằng một nửa so với máy dệt của Anh, nó có thể tiết kiệm được tiền cước vận chuyển và thuế hải quan. Sự khác biệt về giá cả là rất lớn." Tống Thư Ngạn chỉ toàn nói những điều tốt đẹp về xưởng Hưng Hoa nhưng trong lòng anh lại mắng Phó Gia Thụ hàng trăm lần.

Hôm nay sau bữa ăn, Tống Thư Ngạn đến xưởng Hưng Hoa tìm Phó Gia Thụ, anh ấy đi lên thẳng phòng làm việc của anh, tên khốn này, cửa phòng làm việc đóng, anh ấy gõ cửa mấy lần, Phó Gia Thụ vẫn còn ngái ngủ đi ra,"Làm sao thế?"

"Đang ngủ sao?"

"Ừm. Tối hôm qua ngủ không ngon, buổi trưa tranh thủ chợp mắt một chút ."

"Hiện giờ không phải nên ủ rũ vì mọi thứ đang không theo ý sao? Sao cậu có thể ngủ được vậy?" Tống Thư Ngạn nói những điều này bằng giọng điệu chua chát.

Phó Gia Thụ không thể diễn tả cho anh ấy hiểu được hành động ngu xuẩn mà anh đã làm tối qua, vì vậy anh chỉ có thể mơ hồ nói,"Tôi không có thời gian để ngủ."

Lúc này Tống Thư Ngạn chưa ý thức được vấn đề đang xảy ra. Anh ấy nói: "Đi thôi, mau đưa tôi đi xem máy dệt."

Hai người đến xưởng xem máy dệt, máy dệt sau cải tiến đã sánh ngang với máy móc của Anh và Nhật.

"Thế hệ tiếp theo sẽ còn tốt hơn nữa. Tôi tin tưởng vào năng lực thiết kế của Josh. Anh ấy nói rằng sau khi trở về nước, anh ấy sẽ kết hợp những ý tưởng đã thảo luận với Tần Du để cải thiện bản vẽ ban đầu của mình và gửi bưu điện về đây cho chúng ta."

"Như vậy là tốt rồi, thế còn điều khoản thanh toán thì sao?"

 

"So với máy in, cũng do Minh Thái điều hành, mặc dù Minh Thái vẫn tính phí đại lý, nhưng có sự chứng thực của đại lý của họ, thì doanh số bán hàng sẽ ổn hơn."

Tống Thư Ngạn vỗ vai anh,"Hy vọng rằng Hưng Hoa sau khi khởi nghiệp, máy móc dệt may ở trong nước có thể chiếm lĩnh thị trường chủ đạo."

"Cảm ơn lời nói tốt đẹp của anh."

Hai người cùng nhau vào văn phòng, Phó Gia Thụ sai người rót trà, Tống Thư Ngạn châm 1 điếu thuốc: "Cha tôi cho rằng ván này, chúng ta chắc chắn có thể thắng."

"Điều đó là có thể lắm, sau tất cả thì chúng ta đã chiếm được thế thượng phong rồi."

Trong khi hai người đang nói chuyện, một cuộc điện thoại gọi đến. Phó Gia Thụ bắt máy. Mặc dù giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại không rõ ràng, nhưng anh vẫn có thể nhận ra đó là giọng của ai, vậy nên giọng nói của anh ngay lập tức trở nên dịu dàng và ngọt ngào."Đang ngủ bù thì Tống Thư Ngôn đến. Hiểu rồi, tối nay tôi sẽ đi ngủ sớm. Anh thấy rồi, không cần để anh ấy cho xe đến đón em đâu, lát nữa anh qua đón em."

Nghe đến đây, Tống Thư Ngôn đã biết đầu dây bên kia là ai.

Tại sao Tần Du lại cho anh ấy ngủ bù? Thử nghĩ xem, gần đây Phó Gia Thụ không phải nên đắc ý sao? Anh ấy vừa cùng Tần Du về quê, nghe nói hôm qua chính Tần Du còn đón mẹ anh ấy đến chỗ cô.

Chính bản thân anh ấy sợ quấy rầy Tần Du, lại sợ bị người ta chán ghét, thậm chí còn nghĩ kỹ trước khi gọi điện thoại cho cô .

Những lời nói đêm qua rằng ngủ không được đã lên len lỏi trong tâm trí Tống Thư Ngạn, anh ấy gạt tàn điếu thuốc, chờ khi Phó Gia Thụ cúp điện thoại, Tống Thư Ngạn đã nắm lấy vạt áo anh và kích động nói: "Nói rõ ràng cho tôi, tại sao đêm qua cậu không ngủ được?"

Phó Gia Thụ bị Tống Thư Ngạn nắm lấy vạt áo, bị anh ấy nhìn chằm chằm, có thể thấy được sự ghen tị đang hiện hữu qua đôi mắt ấy.

"Vì tôi mệt, tôi ngủ không nổi. Có vấn đề gì sao?" Phó Gia Thụ muốn tránh né câu hỏi ấy. Tần Du đã biết, ba mẹ và em gái của anh cũng biết về chuyện ngu ngốc đó, và nó đã đủ để anh xấu hổ cả đời. Anh không muốn nhiều người biết hơn.

Tống Thư Ngạn không chấp nhận "Phó Gia Thụ, anh sao lại có thể . . ?

Thấy Tống Thư Ngạn không nói tiếp, nên Phó Gia Thụ cuối cùng cũng hiểu anh ấy đang nghĩ gì. Làm sao anh ấy có thể hiểu lầm rằng anh và Tần Du đang ngoại tình. Phó Gia Thụ không muốn Tống Thư Ngôn hiểu lầm Tần Du, cũng càng không thể nói ra chuyện ngu ngốc của mình, lại vừa hay nghĩ ngay đến mẹ và em gái đang ở trên ban công "ngắm trăng."

"Anh nghĩ cái gì thế? Ánh trăng đêm qua đẹp cho nên tôi với Tần Du cùng nhau ngồi ngắm trăng cho đến quá nửa đêm thôi."

Nghe những gì anh nói, lòng của Tống Thư Ngạn cảm thấy được thả lỏng hơn, nhưng sự chua chát của anh ấy không giảm đi chút nào. Hai người họ cùng nhau ngắm trăng cho đến quá nửa đêm. Có bao nhiêu lời mà phải nói đến tận nửa đêm?

Tống Thư Ngạn buông Phó Gia Thụ ra, tên khốn kiếp này, lúc trước trăm phương nghìn kế bán nhà cho Tần Du, còn nói gì là cạnh tranh công bằng?

Phó Gia Thụ chỉnh lại vạt áo "Tần Du vừa gọi điện thoại đến văn phòng của anh, có người trong văn phòng nói với cô ấy rằng anh ở đây, vì vậy cô ấy đã gọi cho tôi. Tôi nói với cô ấy, lát nữa tôi sẽ đón cô ấy và đưa cô ấy đến Hải Đông."

" Sao không bảo tôi đón? Mà lại muốn cậu đến đón?" Tống Thư Ngạn mang hơi thở tức giận.

"Giờ tôi gọi điện cho cô ấy, bảo anh không muốn tôi đi đón cô ấy, anh cảm thấy cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?" Phó Gia Thụ hỏi Tống Thư Ngạn.

"Cậu đón! Cậu đón được chưa!" Tống Thư Ngạn gầm gừ "Phó Gia Thụ, còn muốn tôi ngồi cùng cậu làm cái mẹ gì?"

Bình Luận (0)
Comment